Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 195

Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:26:48
Lượt xem: 105

Khúc Kha cuối cùng có thể thoát khỏi cái loa lớn hình người. Cô lên xe điện, tiếng xe điện khởi động kêu đinh đinh đang đang. Cô nhìn hắn đứng tại chỗ dậm chân mà buồn cười. Ừm, cô cũng không phải cố ý muốn lừa hắn đâu.

Ai bảo hắn ồn ào quá mức. Khúc Kha cảm thấy mình chỉ là người bình thường nên không chịu nổi loại hàng này.

Xe điện dừng lại, Khúc Kha xuống xe, bên cạnh nhà ga có sạp báo.

Khúc Kha: “Có Báo Nhân dân hôm nay không?”

Đôi mắt ông chủ cũng chưa buồn nâng một chút, nói: “Sớm đã hết.”

Khúc Kha: “……”

“Buổi chiều cô lại đến nhìn xem thử, có lẽ sẽ bổ sung một ít.”

Khúc Kha chỉ có thể nói được rồi xoay người rời đi. Cô gọi thử mấy đứa nhỏ phát báo, quả nhiên cũng đều hết.

Khúc Kha lầm bầm lầu bầu: “Sức mua của mọi người đều mạnh thế sao?”

Có điều bán tốt dĩ nhiên cô cũng vui mừng.

Khúc Kha đi vào một cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây Âu. Cứ cách mỗi ngày cô đều ghé qua đây một lần, mua chút về làm bữa trà chiều. Dĩ nhiên cửa hàng này không phải thuộc loại cao cấp nhất nhưng dùng để thêm bữa thì cũng khá ổn.

Đời trước Khúc Kha kiếm được nhiều tiền, cuối cùng lại không được tiêu.

Đời này, cô không muốn làm người đáng thương như vậy.

Tiết kiệm dĩ nhiên phải làm nhưng lúc cần hưởng thụ thì cũng không thể thiếu.

Bằng không, nếu rơi vào hoàn cảnh bi thảm --- người đã c.h.ế.t thì tiền còn để làm gì?

Sinh hoạt chất lượng mới là điều Khúc Kha hướng đến. Cô mua hai hộp bánh quy, lại thêm hai hộp bánh mì, một hộp chà bông, một hộp đậu đỏ. Cô khá thích vị ngọt ngào của đậu đỏ này. Mỗi tội hai tên nhóc trong nhà lại có vẻ thích chà bông hơn.

Đang tính tiền, cô bỗng nghe thấy hai học sinh nữ xếp hàng phía sau thảo luận về Thịnh Đường.

“Cậu có thấy Tiểu Đường thật thảm quá không, y rõ ràng lạc quan rộng rãi, sao lại xui xẻo thế? Gặp được chuyện như vậy...”

Tiểu Đường, đúng là Thịnh Đường, nam chính trong quyển sách này của Khúc Kha.

Cô gái còn lại nói: “Mình không thấy lo cho y lắm, sách của Thường Hoan Hỉ chắc chắn sẽ không có kết cục bi thảm. Kể cả có bi thảm đi chăng nữa cũng có thể nhìn ra một chút vui sướng. Cho nên mình đoán nhất định y sẽ gặp được cơ duyên của mình.”

“Mình cũng cảm thấy y sẽ có kỳ ngộ, chắc là đi Đường triều? Bằng không sao lại có tên 《 Thịnh Đường chi lữ 》chứ?”

“《 Thịnh Đường chi lữ 》bởi vì tên y là Tiểu Đường đó!”

“Vậy cũng đúng!”

Hai người cứ thế thảo luận với nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-195.html.]

Khúc Kha cầm theo bánh ngọt ra khỏi cửa hàng, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy hai cô gái vẫn còn đang hào hứng thảo luận, cười cười rồi đi băng qua đường, chuẩn bị tới con phố tiếp theo xem có bán báo ngày hôm nay không.

Hình như hôm nay báo bán rất chạy nên Khúc Kha đã đi ba tuyến phố rồi mà vẫn không mua được. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, ngồi lên xe điện quay về nhà, xe điện lại kêu đinh đinh đang đang.

Thời tiết dần trở nên ấm áp, trên đường cũng náo nhiệt hơn, có rất nhiều rất nhiều người đang đi dạo trên khắp tuyến phố.

Khúc Kha có thể coi như người may mắn nên vừa mới xuống xe đã gặp được một đứa bé mới bổ sung Báo Nhân dân.

Khúc Kha lập tức: “Cho tôi một tờ.”

Mới cầm được tờ báo đã nghe tiếng hô “Kẻ siêu lừa đảo”, Khúc Kha quay đầu đã thấy thiếu niên Vu Mãnh đang trong trạng thái tức muốn hộc máu.

Khúc Kha nhướng mày hỏi: “Cậu còn có việc?”

Khúc Kha bày ra bộ dạng cứ như hôm nay lần đầu tiên gặp nhau, nhàn nhạt nói: “Chào buổi trưa.”

Vu Mãnh: “……?”

Hắn hừ một tiếng thật mạnh, lên án: “Cô hôm nay lại lừa tôi!” Hắn cảm thấy mình thật đáng thương, cứ thế lại bị lừa!

Hắn nổi giận đùng đùng: “Một cô gái như cô, sao có thể luôn đi lừa người?”

Khúc Kha mỉm cười nói: “Tôi không biết cậu nói cái gì?”

Vu Mãnh: “Hả? A? Hả”

Hắn kinh ngạc nhìn Khúc Kha, vẻ mặt Khúc Kha lại cực kỳ vô tội, rất đơn thuần. Từ đó biến Vu Mãnh thành một tên hư hỏng vô cớ gây sự.

Vu Mãnh vò đầu: “Tôi, tôi sáng nay rõ ràng gặp cô mà!” Hắn càng nghĩ càng giận: “Cô còn lừa tôi, nói anh họ tôi ở đó.”

Khúc Kha nghiêm trang, lắc đầu nói: “Tôi không biết cậu nói cái gì. Hôm nay tôi chỉ vừa mới gặp cậu, cậu có phải hay không…… Nhớ lầm?”

Ánh mắt Khúc Kha hồ nghi đánh giá trên dưới Vu Mãnh.

Vu Mãnh: “!!!” Hắn vội vàng: “Không phải, hôm nay chúng ta thật sự gặp qua a, chính là khoảng hơn hai giờ, không đến ba giờ trước. Cô từ khu nhà đi ra, tôi nói, cô nói……”

Hắn blah blah, dùng sức miêu tả tình hình ngay lúc đó, muốn đánh thức ký ức Khúc Kha.

Khúc Kha như cũ giữ biểu tình “Cậu đang nói gì”, nhỏ giọng nói: “Cậu nói gì thế?”

Vu Mãnh: “!!!” Hắn từ phẫn nộ đến bây giờ quả thực muốn khóc luôn “Không phải, tôi tôi tôi, cô cô cô……”

Trong lúc nhất thời hắn lại không biết nói như thế nào, cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ.

Khúc Kha nhìn hắn như vậy, rốt cuộc bật cười nói: “Vừa rồi chúng ta đúng là đã gặp nhau, tôi cũng xác thật đã lừa cậu.”

Vu Mãnh thở dài nhẹ nhõm một hơi thật sâu, vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn cũng tự sinh ra hoài nghi với bản thân.

Hắn nói: “Cô làm tôi sợ muốn chết. A a a, không đúng! Cô có chuyện gì xảy ra!” Hắn lại trừng mắt: “Sao cô lại lừa người?”

Loading...