Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:25:05
Lượt xem: 118
Ông ấy gấp không chờ nổi xem tiếp, 4 vạn chữ, cứ tưởng còn rất nhiều ấy vậy mà không biết vì sao đọc xong lại thấy ít quá. Chủ biên vội vàng xem tiếp. Chưa được bao nhiêu đã phát hiện bản thảo đã hết.
Ông ấy kích động: “Này này này, này thật là quá hay rồi!”
Lấy kinh nghiệm của ông ấy mà nói, quyển sách này nếu không có ai thích đọc mới là kỳ quái.
Một cậu thiếu niên lúc mới xuyên qua vì tóc ngắn nên bị mọi người hiểu lầm thành hòa thượng, còn bố thí cho y một chiếc màn thầu. Y ăn ngấu nghiến rồi lại do dự không biết có nên ở chỗ này giả bộ làm hòa thượng luôn không. Y lại nghĩ đến người thân trong nhà nên vẫn quyết định phải quay về. Y làm ra một quyết định vô cùng táo bạo - tự sát, bằng cách quay lại chỗ cũ nhảy xuống vực.
Kết quả y không những không nhảy vực thành công mà còn rơi vào người một thanh niên. Hai người cứ thế trở thành bạn bè.
Y biết người này tên Lý Thuần Phong.
Lý Thuần Phong chuẩn bị đi Trường An.
4 vạn chữ miêu tả tình hình nam chính đi cùng Lý Thuần Phong, trở thành đồ đệ của người này. Dọc đường đi, hai người còn kết bạn với một vị tiểu thư khuê các xinh đẹp. Vị tiểu thư này vừa đẹp lại vừa dịu dàng nhưng thiếu niên lại rất cảnh giác với nàng.
“Ông nói xem, sao lại hết rồi? Đoạn kết này có ý gì? Nàng ta là người xấu hay người tốt?” Chủ biên đã hãm sâu cốt truyện không thể tự thoát ra được.
Trần biên tập lắc đầu: “Không biết.” Ông thật sự không biết, chỉ nói: “Tôi nghĩ chắc không đến mức là người xấu chứ?”
Bản thân ông cũng không dám khẳng định chắc chắn, dù sao phụ nữ dưới ngòi bút của cô Cao đều không phải những cô gái lý tưởng trong lòng mọi người.
Tuy không phải hình mẫu lý tưởng nhưng những nhân vật đó đều rất xuất sắc. Đơn cử như quyển tiểu thuyết đầu tiên có minh tinh điện ảnh tham tiền - Bạch Hồng Hoa hay tiên nữ giả trước mặt đáng yêu sau lưng không vui liền đánh người - Hoa Mạt Lị hay đủ loại nhân vật nữ khác…
Chẳng ai đơn giản cả.
Cho nên tiểu thư Huyền Ngưng là nhân vật nữ đầu tiên lên sân khấu cũng không biết tốt hay xấu.
“Dù tốt hay xấu cũng không quan trọng. Cốt truyện đã sắp triển khai, ông xem, bản thảo này của chúng ta……” Trần biên tập hỏi, chủ biên lập tức cân nhắc: “Nhanh đi sắp xếp đi, phải đăng thông tin tuyên truyền trên báo ngay ngày mai, hôm sau trực tiếp tung bộ 《 Thịnh Đường chi lữ 》ra luôn.”
Trần biên tập: “Được, tôi đây liền đi.”
Ông chuẩn bị đi, chủ biên lại nói: “Ông gọi lão Chương vào cho tôi, đúng, ông nói luôn với ông ấy đi, cần điều chỉnh bố cục trang báo một chút để hôm sau còn đăng Thịnh Đường.”
Trần biên tập vui mừng khôn xiết, lập tức đáp: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-193.html.]
Nhờ sự tuyên truyền của xã báo, chẳng mất bao lâu mọi người đều biết quyền tiểu thuyết thứ hai của Thường Hoan Hỉ chuẩn bị được tung ra. Tên là Thịnh Đường đấy nhưng mọi người cũng không dám khẳng định viết về triều Đường.
Tâm trạng chờ mong của mọi người cứ thế sôi nổi hẳn lên.
Có điều một số người làm công tác văn hóa lại công kích Khúc Kha: “Mấy quyển tiểu thuyết lòe thiên hạ mà còn dám dính vào lịch sử, còn không nhìn lại bản thân xem mình có trình độ kia không?”
Lại có người nói: “Văn chương mà liên quan đến lịch sử đều phải rất chú ý đến nội dung, nghe nói Thường Hoan Hỉ là phụ nữ, một ả đàn bà, kiến thức dù sao cũng hữu hạn thôi?”
“Nếu cô ta viết về triều Đường, tôi khẳng định tôi sẽ không xem, tôi kiên quyết không để cho cô ta đưa quyển tiểu thuyết này thành truyện cười cho thiên hạ.”
“Rốt cuộc là phụ nữ, tầm mắt dù sao cũng hữu hạn.”
Mọi việc cứ thế ồn ào.
Lời đồn đãi như vậy chỉ ngắn ngủn một ngày đã lưu truyền khắp phố.
Có người phê bình, cũng có người chờ mong. Đám fan của Thường Hoan Hỉ không hề ít, bị họ lải nhà lải nhải một hồi nhiều người còn trở thành fan trung thành sẵn sàng chiến đấu. Trong lúc nhất thời cứ người nói tôi kể, người mắng tôi chửi hận đến nỗi không nhổ nước miếng lên mặt đối phương.
Vì chứng minh đối phương ngu ngốc, mọi người đều định trước tiên hết đặt mua《Chuyện xưa nhân dân》kỳ mới nhất trên Báo Nhân dân.
Hiện tại nói nhiều vô dụng. Chỉ có đọc rồi mới có thể công kích đối phương được.
Đây là quyển tiểu thuyết thứ hai của Thường Hoan Hỉ, Trần biên tập không phụ trách chính nhưng vẫn chịu trách nhiệm biên tập. Ông dành cả đêm ở lại xã báo. Sáng sớm hôm sau khi các lái buôn chạy qua lấy báo, ông còn dặn dò vài câu dễ nghe hi vọng đám người họ có thể khen ngợi bộ Thịnh Đường này nhiều hơn.
Ông cũng không nghĩ rằng bản thân còn chưa mở miệng đã bị người ta xô ra vòng ngoài.
Tất cả chỗ báo bọn họ in đều đã bị cầm đi không nói, lại còn có một số kẻ lì lợm la l.i.ế.m đem báo in thêm dự phòng xách đi nốt.
Đến nỗi Trần biên tập chưa kịp nói một câu đã bị đám người này coi như không tồn tại.
Trần biên tập cũng không biết mỗi buổi sáng đều là tình trạng như vậy. Chờ đến khi đám buôn báo giải tán, ông đã bị xô đẩy đến tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn. Thậm chí đôi giày da mới còn bị ai đó giẫm lên vài phát. Người không biết nhìn vào có khi còn tưởng ông mới bị cướp.
Phó chủ biên nhìn thấy ông như thế này vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, vỗ vỗ vai ông, an ủi: “Chuyện nhỏ thôi.”
Biểu tình "kiến thức của ông vẫn còn quá hạn hẹp".