Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:23:29
Lượt xem: 96
Mở cửa ra thấy bên ngoài là Khúc Kha.
Chuyện hỗn loạn hôm nay nhờ Đỗ Tiểu Ngũ tới nên chị mới có thể quay về phòng, không quản thêm. Sau đó Túc Bạch trở lại nên càng không có chuyện gì. Dù Lam tiểu thư đoán được vị Cao tiểu thư trước mặt có thể họ Khúc mới đúng.
Không chỉ có họ Khúc, còn là người quen cũ của vị Thẩm tiên sinh kia.
Tuy nhiên chuyện này với chị chẳng liên quan gì. Bọn họ không gây chuyện thì chị đã yên tâm rồi.
Gần đây chỗ chị chuyện không ít đâu.
Có thể bớt đi một chuyện dĩ nhiên càng tốt.
Chỉ là việc thiếu đi một chuyện này không ảnh hưởng đến việc chị không muốn nghe tiếng quỷ khóc sói gào.
Lam tiểu thư: “Em làm sao vậy?”
Khúc Kha cười tủm tỉm: “Lam tiểu thư.”
Lam tiểu thư ngửi được mùi rượu nồng nặc, nhíu mày: “Em uống say?”
Khúc Kha lắc đầu nói: “Không nha.”
“Ma men đều nói mình không uống say.”
Khúc Kha: “Em thật sự không có. Chị nhìn xem có ma men nào hát hay thế chưa? Em còn kể chuyện được nữa!” Cô kéo tay Lam tiểu thư lại, nói: “Chị sao ở đây?”
Đột nhiên liền thay đổi đề tài.
Lam tiểu thư: “???”
Khúc Kha: “Nếu chị ở đây thì em sẽ kể chuyện cho chị nghe. Đôi giày thêu, chị đã nghe chuyện này chưa? Em biết chị chắc chắn chưa nghe qua.”
Lam tiểu thư: “?????”
Mẹ Hứa khoác áo khoác đi qua, hỏi: “Ai ui, đây là sao vậy?”
Khúc Kha cười tủm tỉm: “Không sao ạ.” Cô không đi còn tiếp tục vòi: “Em muốn ở lại uống ly trà, Lam tiểu thư, Mẹ Hứa, hai người chiêu đãi em, được không?”
Lam tiểu thư: “……” Chị hít một hơi thật sâu mới đồng ý: “Được.”
Khúc Kha: “Vì báo đáp mọi người, em sẽ kể chuyện cho hai người.”
Cô quay đầu lại, vỗ vỗ vai anh trai, dặn: “Anh, anh mang tiểu Bắc với Tiểu Bảo lên lầu đi. Dù sao sắp phải đi rồi, hôm nay để Tiểu Bảo ở lại nhà chúng ta. Mọi người không thể chơi với nhau được mấy ngày nữa đâu.”
Nói thế thì cũng đúng.
Khúc Kha: “Thầy Túc.” Cô kêu lao nhao: “Thầy Túc, anh giúp em chăm sóc bọn họ một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-188.html.]
Túc Bạch: “Được.”
Túc Bạch lại nhìn thoáng qua Khúc Kha, nói: “Em yên tâm đi.”
Khúc Kha một tay nắm tay Lam tiểu thư, tay kia nắm tay mẹ Hứa, nói: “Đi, em kể chuyện cho hai người nghe. Hai người đừng nhìn em nói nhiều mà lầm, em không say đâu. Đúng rồi, thầy Túc, chú Thẩm, hai người có muốn qua nghe cùng không? Tôi có nhiều truyện ma đáng sợ lắm đấy, chỉ không thích hợp cho bọn nhỏ nghe thôi.”
Túc Bạch: “Không cần!”
Thẩm Hoài khóe miệng run rẩy, lắc đầu đi lên lầu, bước đi hình như nhanh hơn.
Khúc Kha cười hì hì, vào cửa nhà họ Lam, Lam tiểu thư bất đắc dĩ: “Dì pha cho con bé ly trà giải rượu, không biết uống bao nhiêu nữa. Ai lại thất thố như vậy? Em nói em xem, một bé gái mà lại có thể ở bên ngoài uống bao nhiêu rượu. Nếu như không may chịu thiệt thì phải làm thế nào cho phải? Chẳng lẽ bên ngoài đều là người tốt chắc?”
Khúc Kha: “Em không có say đâu!”
Khúc Kha tới gần Lam tiểu thư, nói: “Chị nhìn vào mắt em, chị nhìn kỹ vào mắt em xem có phải viết ‘không say’ không?”
Cô mỉm cười: “Đến, tôi kể chuyện cho mọi người nghe. Từ rất lâu trước đây có một cái nhà cũ, từ bên trong nửa đêm thường xuyên truyền đến tiếng hát……”
Khúc Kha kể chuyện thật, Lam tiểu thư lại là người yêu thích phim ảnh bằng không cũng không làm nghề này. Chị nghe Khúc Kha kể chuyện một chút đã say mê, như lời chị nói thì, không nghĩ tới chị vừa nghe đã không thể dừng lại.
Mẹ Hứa bên cạnh vốn còn đang mệt mỏi, thế mà vừa nghe kể chuyện đã lên tinh thần, mọi mệt mỏi bay biến hết.
Cứ như vậy, ba người phụ nữ cùng nhau náo loạn cả một đêm.
Khúc Kha nói đến miệng khô lưỡi khô, nước trà uống lên vô số, WC cũng đi vô số lần.
Lam tiểu thư và mẹ Hứa quầng thâm mắt đen xì mà nghe vẫn chưa đã thèm.
Câu chuyện trước vừa kết thúc đã muốn nghe tiếp câu chuyện thứ hai.
Có câu chuyện khiến người ta nước mắt lưng tròng, lại có câu chuyện khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi, câu chuyện khác lại khiến người ta phải buồn cười…
Mãi đến hửng đông khi mấy người ở trên lầu chuẩn bị đi làm, ba người mới kết thúc cuộc trò chuyện xuyên đêm.
Lúc này Khúc Kha vẫn còn tinh thần ra ngoài mua bữa sáng, mua đồ ăn. Xong đâu đấy cô mới lên lầu 3. Đúng lúc gặp bà Bàng đang xuống lầu, bà Bàng vừa muốn mở miệng, Khúc Kha đã đi lên, choàng cánh tay qua vai bà Bàng. Bà Bàng là người phụ nữ phương Nam điển hình với vóc dáng nhỏ nhắn nên chiều cao không chênh lệch nhiều với Khúc Kha.
Khúc Kha vỗ vai bà, vui vẻ: “Dì Bàng, buổi sáng tốt lành.”
Bà Bàng: “!!!”
Bà kinh ngạc nhìn Khúc Kha, Khúc Kha cười tủm tỉm: “Một ngày không gặp, dì nhớ cháu không?”
Bà Bàng: “???”
Khúc Kha: “Cháu biết, dì nhất định rất nhớ rồi.”
Khúc Kha nghiêm trang, bà Bàng lại kinh ngạc, lập tức: “Cháu làm sao vậy?”
Cô uống trà cả đêm, đã sớm bay hết mùi rượu.