Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:22:52
Lượt xem: 104
Khúc Kha ho khan một tiếng, cũng không đợi người khác nói gì đã tự mình bắt đầu: “Một đêm tối đen duỗi tay không thấy năm ngón, trời mưa to ẩm ẩm ẩm. Một cô gái 17 - 18 tuổi vội vàng chạy trong mưa. Cuối cùng khi chạy đến một thôn, cô gõ cửa nhà gần nhất. Cả nhà này chỉ có một bà mẹ góa chồng và hai đứa con trai vẫn còn độc thân. Hai kẻ đó vừa thấy cô gái đã nổi lên tính háo sắc. Cô gái yếu ớt bị bắt nạt bền đ.â.m đầu vào cột chết. Người nhà này sợ hãi cực kỳ, suốt đêm đào hố chôn cô gái ngay trong viện. Ngày hôm sau trời vẫn mưa như cũ, một cô gái...”
Từng câu của Khúc Kha đều nói rất nhẹ, theo cốt truyện giọng cô cũng có biến hóa khiến người ta có cảm giác như muốn đắm chìm vào trong đó. Giám đốc vốn đang đứng một bên cũng dựng lỗ tai lên, động tác tự giác chậm lại muốn nghe ngóng nhiều hơn.
Khúc Kha: “Người nhà này bị tra tấn như muốn phát điên. Cứ mỗi khi trời mưa, nhà bọn họ lại có một cô gái chạy đến. Lần đầu tiên, lần thứ hai rồi đến lần thứ ba… chẳng bao lâu sau toàn gia đình này đều điên hết. Bà mẹ ác độc đào đất ở sân vườn lên, sân đã chôn đến mười mấy thi thể. Thế nhưng trong số t.h.i t.h.ể được đào ra lại thiếu một cái. Chính là t.h.i t.h.ể cô gái c.h.ế.t đầu tiên. Đào mãi, đào mãi mà không thấy người…”
Tiểu Đông cọ tới bên người Tiểu Bắc, thấp giọng run rẩy: “Thật đáng sợ.”
Tiểu Bắc gật đầu, kéo tay anh mình lại an ủi: “Không sao, còn có em.”
Khúc Kha: “Hóa ra nhà này từ 30 năm trước… bà mẹ đã làm điều ác nên mới bị nữ quỷ báo ứng. Người đầu tiên đến gõ cửa vốn không phải là một cô gái. Sau khi làm xong pháp sự, người một nhà cuối cùng mới yên lòng. Hôm nay trời lại đổ mưa. Tiếng đập cửa lần nữa vang lên… Bà mẹ kinh hồn táng đảm ra ngoài mở cửa, bên ngoài không có lấy một bóng người. Bà ta ngó trái ngó phải mà vẫn không thấy ai. Đúng lúc này một bóng đen vụt ra, cô ta nói…”
Nói đến đây, vốn Khúc Kha vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu dậy nhìn trực tiếp về Thẩm Hoài ngồi đối diện, mái tóc rũ xuống, mặt đôi mắt trợn trắng không thấy lòng đen, phun ra đầu lưỡi đỏ: “Lão phu nhân, bà muốn tìm tôi à?”
Thẩm Hoài ầm một tiếng, trực tiếp ngã khỏi ghế dựa.
Giám đốc nhà hàng đứng ngay bên cạnh Thẩm Hoài chân mềm nhũn, đứng không vững ngã lên người Thẩm Hoài. Thẩm Hoài vốn đã vừa bị ngã giờ lại thêm một cái, hắn ta ô một cái, cảm thấy khí thở ra còn nhiều hơn khí hít vào.
“Ơ, ngài ngài ngài……” Giám đốc: “Ôi trời ơi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thẩm tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Ông vội nâng người dậy, nghiêm túc: “Thật xin lỗi, ngài vẫn ổn chứ? Hay để tôi đưa ngài đi bệnh viện khám xem sao?”
Thẩm Hoài cắn răng nói: “Không sao.”
Hai người này túm tụm với nhau thành một đoàn, đầu sỏ gây chuyện lại ngồi trên ghế đúng tư thái "tôi rất ngoan, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả".
Cô nói: “Mấy người sao không cẩn thận thế?”
Thẩm Hoài nghiến răng nghiến lợi: “Cô…… NÓI ĐI?”
Khúc Kha càng vô tội hỏi lại: “Sao tôi biết được?”
Giống như kẻ làm mặt quỷ dọa người không phải cô không bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-186.html.]
May mà mấy đứa bé đều lệch về một phía nên không cảm giác được màn “biểu diễn trực diện” này.
Cô nhẹ giọng nói: “Tôi lại kể tiếp một chuyện nữa ha.” Cô xua xua tay, nói với giám đốc: “Tới, rót cho tôi một ly. Có chuyện hay mà không có rượu sao nói được?”
Giám đốc: “……”
Ông chần chờ một chút rồi vẫn đi tới trước mặt Khúc Kha, thay cô rót rượu, ngay sau đó chuẩn bị tiếp tục rót rượu cho người khác.
Túc Bạch lắc đầu: “Không cần rót cho tôi.” Anh nhìn lướt qua Khúc Kha, nói: “Tửu lượng của tôi không tốt.”
Khúc Kha: “Không sao, trực tiếp rót thêm rượu cho tôi này. Tôi không thành vấn đề.”
Khúc Kha uống rượu vang đỏ đến thưởng thức cũng không thèm, như trâu uống nước, trực tiếp đổ hết vào miệng rồi chỉ chỉ cái ly.
Giám đốc: “……”
Khúc Kha: “Tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện về Hoàng Bì Tử nha. Truyền thuyết ở Đông Bắc kể rằng…”
Cô lại tiếp tục lung tung nói, đừng nhìn Tiểu Bảo đã mười tuổi, so với Tiểu Bắc nhỏ tuổi hơn hay Tiểu Đông kha khá nhớn, tâm lý nhóc còn tốt hơn nhiều. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là nhóc không sợ.
Sức hút của truyện ma nằm ở chỗ đó.
Dù sợ cỡ nào cũng muốn nghe tiếp. Hơn nữa càng sợ càng muốn nghe, muốn dừng mà không được.
Ba đứa nhóc tay cầm tay dựa sát vào với nhau, cùng run bần bật nhưng nghe rất vui sướng. Đám người khác, Túc Bạch còn bận ăn ăn, ăn đến trăm năm cũng chưa xong, anh ăn cái gì cũng từ tốn, vậy mà cũng ăn được không ít, từ khi bắt đầu đến giờ gần như chưa dừng lại.
Thẩm Hoài thì sao, từ lúc bị hoảng sợ ngã ra đất đã giữ nguyên một khuôn mặt không biểu tình.
Khúc Kha kể liên tiếp vài truyện ma, hắc hắc cười: “Có hay không?”
“Hay!” Tiểu Bắc Vua cổ động, hai tròng mắt của nhóc sáng lấp lánh, cực lực vỗ tay nhiệt liệt: “Chị siêu giỏi! Chị kể tiếp một chuyện nữa đi.”
Khúc Kha: “Được!” Cô nói: “Chị lại kể tiếp cho mấy người nghe! Ngày trước có một……”