Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 185

Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:22:36
Lượt xem: 101

Túc Bạch lại ăn một miếng, ngẩng đầu nhìn cô, Khúc Kha: “Hì hì.”

Túc Bạch cẩn thận nhìn thoáng qua bình rượu, cảm thấy cái “Hì hì” này chỉ sợ không đúng lắm.

Khúc Kha quả nhiên lại rót thêm một ly, Túc Bạch đếm đếm, ly thứ tư rồi. Anh nhìn về phía Khúc Kha.

Ừ, mặt không đỏ; ánh mắt sáng lấp lánh có vẻ vẫn tỉnh táo; miệng cười cười nhìn khá đơn thuần. Quả thật không giống với bộ dạng của một con ma men.

Khúc Kha: “Kỳ thật.. kho báu á!”

Túc Bạch cùng Thẩm Hoài cùng nhìn về phía Khúc Kha.

“Chính là cái rắm!”

Khúc Kha một ngụm uống hết, nói: “Tìm kho báu cái gì, tìm thỏi vàng cái gì, làm gì có chuyện tra tấn người ta như vậy?”

Túc Bạch: “……”

Thẩm Hoài: “……”

Tiểu Đông liếc qua: “Em gái có phải hơi say không?”

Tiểu Bắc kiên định: “Chị ngàn ly không say.”

Tiểu Đông: “À, đúng.”

Khúc Kha lại lắc lắc chén rượu, sắc mặt càng ngày càng trắng, vốn không có bộ dạng của người uống say. Quả thật cô không uống say, thậm chí so với bất cứ lúc nào còn tỉnh táo hơn. Tỉnh táo đến mức mỗi động tác nhỏ của người khác làm cô đều nhớ kỹ.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua chén rượu, đã hết. Khúc Kha lập tức duỗi tay, ơ, trong bình rượu cũng hết. Cô bĩu môi nói: “Mời người ăn cơm, thế nhưng còn không cho ăn no uống đủ?”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hoài, nhẹ giọng: “Lại thêm một bình rượu nữa?”

Thẩm Hoài: “Rượu hại thân, tôi xem cô có lẽ đã uống nhiều rồi đấy?”

Khúc Kha lắc đầu nói: “Không đủ, loại chuyện như uống rượu này hoặc đã không uống hoặc phải uống đến không uống được mới thôi. Cái kiểu nửa vời như vậy thì ra gì? Không thú vị.”

Cô mềm mại cười cười, khẳng định: “Tôi cảm thấy tôi có thể uống nữa.”

Thẩm Hoài nghĩ, lúc bắt đầu cô còn nói mình không thể uống, giờ uống lại không để yên. Rõ ràng Khúc Tri Thiền nói mình không say nhưng Thẩm Hoài không tin lắm. Có vài người nhìn 100% tỉnh táo nhưng không có nghĩa người đó không say.

Không có nghĩa không say

“Tôi cảm thấy nên dừng đi.”

Khúc Kha không biết như thế nào, lại đột nhiên có vẻ tỉnh táo!

Cô lời lẽ chính đáng: “Tôi không cần biết chú thấy thế nào, tôi thấy được là được!”

Thẩm Hoài: “……”

Túc Bạch gắp một khúc cá tiếp tục ăn.

Khúc Kha: “Chú Thẩm ……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-185.html.]

Khóe miệng Thẩm Hoài run rẩy, hắn ta còn đang tráng niên đấy, mới hơn 30 tuổi chứ bao nhiêu, sao lại gọi là chú? Cô gái này không phải có hơi quá đáng à?

Mặt hắn ta lạnh nhạt: “Nếu cô uống say, tôi sẽ mặc kệ cô.”

Khúc Kha nháy mắt xuy một tiếng, bật cười nói: “Uống say? Tôi mà uống say?” Cô cứ như nghe được chuyện buồn cười lắm, nói: “Chú nói tôi uống say… chính là khinh thường tôi.”

Cô thật… một chút cũng không say.

Cô thừa biết bản thân uống nhiều sẽ nói nhiều nhưng không có khả năng uống say. Người nói nhiều mà gọi là uống say sao? Dĩ nhiên không phải rồi.

Thẩm Hoài nhíu mày nhưng vẫn gọi thêm một trận bình rượu. Dĩ nhiên rượu trắng không dám gọi, chỉ gọi một bình rượu vang đỏ. Loại rượu này không dễ say. Giám đốc nhà hàng tự mình đem rượu vào. Mắt ông nhìn thẳng nhưng nội tâm đã bắt đầu phi ngựa bịch bịch bịch rồi.

Ông nhận ra Cao tiểu thư, là người trong lòng anh Ngũ đấy. Thế nhưng bây giờ lại ở cùng chỗ với đám người Thẩm tiên sinh. Thật khiến giám đốc ông có chút không yên tâm. Đều là đàn ông với nhau, cũng đừng nói Cao tiểu thư tuổi còn nhỏ hay không, vẫn luôn có một ít kẻ không biết xấu hổ, không chút khách khí làm này nọ.

Hơn nữa, nhìn xem, còn gọi thêm rượu, rõ ràng muốn chuốc say người ta, nhân phẩm thật quá kém!

Vô sỉ!

Bỉ ổi!

Thiếu đạo đức!

Ông muốn bảo vệ tình yêu của anh Ngũ ngay bây giờ!

Kể cả không lưu lại tên họ, ông cũng là đàn em trung thành nhất!

Ông làm được!

Giám đốc động tác rất chậm, ông chào mời: “Rượu vang đỏ vừa mở uống ngay là ngon nhất.”

Mắt Khúc Kha liếc thấy giám đốc rót rượu vào ly, cô nghiêng đầu nói: “Mấy người đoán sở trường đặc biệt của tôi là gì?”

Thẩm Hoài: “……”

Túc Bạch: “Viết văn.” Tiếp tục ăn cá.

Khúc Kha lắc đầu, mỉm cười.

Mấy đứa nhóc tò mò nhìn cô, không biết chị/ em còn giỏi cái gì, sở trường đặc biệt gì mà mọi người không biết. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Khúc Kha hơi hơi mỉm cười, nói: “Chân tôi đó… sở trường đặc biệt!”

*Đoạn này bé Tây cố ý chơi chữ, “sở trường” có chữ “trường” nghĩa là dài. Bé nói lái của cái gì đặc biệt dài, sau đó bé trả lời là chân, tự khen đó.

Oa oa oa!

Quả thực lặng ngắt như tờ.

Khúc Kha: “Mấy người thật không hài hước.”

Hài hước này, người bình thường thật đúng là thưởng thức không nổi.

Khúc Kha: “Thật ra lời thầy Túc nói cũng không sai, quả thật tôi am hiểu viết văn. Thế nhưng nếu so sánh với viết văn thi tôi càng giỏi kể chuyện, đặc biệt là kể chuyện ma hơn.”

Cô nhi viện bọn cô có một đầu bếp là dì Lý, chính là dì Lý thích nghe radio kia. Bà còn thích kể chuyện. Khi còn nhỏ mấy đứa bé gọi cô chẳng có dì chơi nên nghe truyện ma trở thành một thứ tiêu khiển rất tốt. Dù rất nhiều chuyện xưa bà kể, mấy đứa bé bọn cô rất sợ nhưng vẫn cứ muốn nghe.

Loading...