Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:21:58
Lượt xem: 125
Khúc Kha hăng hái ăn uống, ăn ngon cũng không chậm trễ việc cô xem náo nhiệt. Cô nhìn Thẩm Hoài và Túc Bạch, ha, anh rể và cậu em vợ thường không hợp nhau.
“Làm sao vậy?”
Túc Bạch nhìn về phía Khúc Kha, nghi ngờ: “Trên mặt bọn anh có gì à?”
Khúc Kha: “Tò mò sao? Đúng rồi.” Cô nghĩ đến một chuyện bèn nói: “Chú Thẩm, chú từ Phụng Thiên tới, không biết Bạch gia thế nào?”
Thẩm Hoài bị một câu "chú Thẩm" của cô đánh, đáng sợ nhất chính là cô còn không chút xấu hổ hay cố ý nào. Thẩm Hoài không tìm thế thân nữa nhưng cũng nhịn không được để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, mình đã già đến mức này rồi ư?
Lại còn… chú Thẩm?
Hắn ta ho khan một tiếng, nói: “Bạch gia à.”
Khúc Kha: “Đúng vậy, nhà bọn họ còn nhảy nhót không?”
Nhắc tới Bạch gia, cả nhà này giống như gặp phải nguyền rủa, cực kỳ xui xẻo.
Thẩm Hoài thậm chí mơ hồ đoán, trong đó có phải có liên quan đến thiếu nữ trước mặt không. Trong lòng hắn ta cảm thấy đây chỉ là một cô bé, chắc không có khả năng. Thế nhưng lý trí lại nói cho hắn ta biết, Khúc Tri Thiền có thể làm ra chuyện như vậy.
Tất cả đến từ phân tích nhạy bén của hắn ta với mọi chuyện, hơn nữa, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo.
Hắn ta nói: “Cô nghe qua 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》 chưa?”
Khúc Kha gật đầu: “Một bức họa.”
Thẩm Hoài: “Nhà có có không?”
Khúc Kha nghiêm túc: “Nhà tôi ở ngay lầu trên của thầy Túc, hai phòng một sảnh, có gì? Nếu tôi có tiền mua tranh thì việc gì phải viết bài kiếm tiền?”
Lời này một chút cũng không sai.
Thẩm Hoài nhìn Khúc Kha một cái thật sâu, lại không thể tìm ra bất cứ cái gì từ trong mắt cô.
Hắn ta rũ mắt, nói: “Bạch gia hiện giờ gần như đã suy bại, thua ở một bức 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》. Tháng 5 năm trước, các tòa soạn ở Phụng Thiên thu được thư mật báo tố giác Khúc gia ngày trước đã bảo quản một bức tranh giả cho một người bạn. Trong bức tranh này có thông tin của kho báu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-183.html.]
Nói tới đây, hắn ta lại nhìn Khúc Kha một cái, Khúc Kha ấy thế mà còn hứng thú bừng bừng như nghe kể chuyện.
Thẩm Hoài: “……”
Hắn ta tiếp tục nói: “Lúc ấy rất nhiều người như hổ rình mồi với Bạch gia, cùng lúc đó rất nhiều tòa soạn thu được thư quyên tiền. Bạch gia lúc ấy luôn khẳng định thư đó là giả nhưng vẫn không tránh được. Nhà họ tổng cộng quyên góp khoảng mười mấy vạn đồng.”
“Thật nhiều ha.”
Tiểu Bắc lúc này cũng chống cằm, bắt đầu nghe chuyện.
Thái độ người nhà này thật khiến Thẩm Hoài đoán không ra. Có điều hắn ta vẫn tiếp tục: “Mười mấy vạn dù không ít nhưng vẫn chưa ảnh hưởng nghiêm trọng tới Bạch gia, không đả thương gân cốt nhà họ. Tuy nhiên Bạch lão gia xui xẻo, bị vợ hắn đẩy ngã, giờ đã liệt chân.”
Khúc Kha: “!!!”
Tiểu Đông Tiểu Bắc: “!!!”
Ố ồ, câu chuyện này thế mà còn có bước ngoặt như vậy?
Khúc Kha kinh ngạc tới mức sung sướng cực kỳ, đôi mắt còn sáng lấp lánh: “Sau đó thì sao? Sau đó thế nào? Có báo quan không? À không đúng, nhà bọn họ c.h.ế.t vì sĩ diện, chắc sẽ không làm như thế. Tuy nhiên Khúc thị chắc chắn sẽ không có ngày lành gì. Hì hì.”
Khúc Kha vui sướng khi người gặp họa, vẻ mặt vui đến phát điên.
Thẩm Hoài lại lần nữa trầm mặc: “……” Hắn ta có phải đã đem một cô gái đơn giản phức tạp hóa lên không?
Hắn ta nói: “Quả thật nhà họ không báo quan. Khi đó rất nhiều người đều muốn chia miếng bánh Bạch gia này nhưng chuyện vẫn chưa quá mức nghiêm trọng. Nguyên nhân là bởi vị Đại tiểu thư Bạch gia kia đã quay về nhà mẹ đẻ để lèo lái gia nghiệp. Mấy đứa con trai, con gái của Bạch lão gia và Khúc thị chưa làm ăn được gì nên mọi chuyện đều nghe theo người cô kia. Khúc thị thì chuyên môn phụ trách chăm sóc Bạch lão gia. Chẳng qua ai cũng biết Bạch lão gia liệt do bà ta nên hận bà ta thấu xương. Nghe nói bà ta chịu khổ rất nhiều. Thế nhưng chuyện này nửa tháng trước đã có thay đổi lớn.”
Hắn ta vi diệu cười nhẹ, kể tiếp: “Nghe nói có một phong thư mật báo khác nói cho tất cả mọi người biết bức họa kia có tên 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》. Thế nên Bạch gia chẳng còn giá trị tồn tại nữa. Hiện giờ trừ bỏ con cá Khúc thị, rất nhiều người ở Bạch gia đã bị bán đi. Mà bức 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》đã rơi vào tay người Nhật. Bạch tiểu thư cũng phải về nhà chồng. Nghe nói lần này cô ta xuống tay với Bạch gia cũng chẳng khách khí gì. Nên chiếm tiện nghi thì cô ta một chút cũng không lấy ít. Có điều cô ta so với cô của cô thông minh hơn nhiều, biết nên giữ đồ trong tay mình.”
Khúc Kha tươi cười lớn hơn nữa, nói: “Haizz, một câu chuyện về kẻ ác gặp dữ.”
Nghe cô nói thế, Túc Bạch ngẩng đầu nhìn một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Cứ như mọi chuyện chẳng có liên quan gì đến anh.
Mà cũng đúng, thực tế chuyện này đâu có liên quan gì đến anh.