Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:20:12
Lượt xem: 125
“Chờ cậu con về, cha sẽ nói rõ với cậu ta. Giờ con lập tức về phòng cho cha.”
Tầm mắt hắn ta dừng trên người Khúc Tri Thiền, thấy cô không chút yếu thế trừng mắt nhìn mình, hắn ta bình tĩnh nói: “Không bằng Khúc tiểu thư cũng vào chờ?”
Đỗ Tiểu Ngũ lập tức mở miệng: “Cao tiểu thư là bạn của Đỗ gia, tôi nghĩ cô ấy muốn thế nào còn không phải do ngài quyết định.”
Thẩm Hoài kinh ngạc nhìn về phía Khúc Kha, khó có thể tưởng tượng được Đỗ Bách Tề lại coi cô như bạn.
Đúng vậy, bạn.
Không phải quan hệ khác.
Thẩm Hoài tự nhận bản thân khá hiểu tính cách Đỗ Bách Tề, đàn bà và bạn bản chất hoàn toàn khác nhau.
Hắn ta nhìn Khúc Kha như có như không cười nhẹ, chậm rãi nói: “Tôi đúng là xem thường cô, Khúc tiểu thư quả nhiên lợi hại.”
Khúc Kha đột nhiên cười, nụ cười rất nhẹ lại nhả ra từng câu từng chữ lạnh nhạt: “Tôi nếu thật sự lợi hại thì gia sản Khúc gia bọn tôi sẽ bị người ta nuốt sao?”
Cô không qua loa lấy lệ mà dùng tư thế ngẩng đầu nói chuyện với Thẩm Hoài, ý vị sâu xa cười: “Ai biết được, Thẩm tiên sinh ngày diễn vai gì trong đó? Tôi vẫn còn may mắn, bản thân không quá ngu ngốc. Nếu không cả ba anh em bọn tôi chẳng còn mạng đâu.”
Cô dựa vào lan can cầu thang, liếc mắt đánh giá trên dưới Thẩm Hoài một lượt Thẩm Hoài, nói: “Con người của tôi ấy à, không thích gây chuyện đâu, thế nhưng nếu có chuyện thật thì không phải kể sợ phiền phức. Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, ai cũng chẳng được lợi.”
Thẩm Hoài hơi hơi híp mắt.
Thẩm Hoài: “Khúc gia như thế nào cùng tôi không liên quan.”
Câu này đã cho thấy thái độ của hắn ta. Khúc gia với hắn ta không liên quan, vậy với Bạch gia càng chẳng có quan hệ gì.
Khúc Kha cười nhạt: “Đúng rồi, cùng ngài không có quan hệ. Nếu có quan hệ với ai thì người đó sẽ gặp báo ứng. Ngài cảm thấy cùng ngài không có quan hệ vậy trước kia không có, về sau không có mới là tốt nhất.”
Cô nhẹ giọng cười cười, nói: “Chú nói, đúng không?”
Tiểu Bảo: “Không được bắt nạt chị con!”
Cậu lại ngao ngao kêu lên: “Ai bắt nạt chị tôi, tôi và hắn sẽ ở thế đối lập. Tôi……”
“Con câm miệng đi.” Thẩm Hoài không nghĩ tới, con của hắn ta mà lại thành nhóc bụi đời.
Hắn ta hít sâu một hơi, quát: “CON! CÂM! MIỆNG! NGAY!”
Khúc Kha là người khôn khéo.
Chỗ khôn khéo nhất thể hiện ở chỗ khi có Đỗ Tiểu Ngũ làm chỗ dựa chống lưng tạo ảnh hưởng với Thẩm Hoài, cô lập tức thẳng sống lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-177.html.]
Trong lòng cô cảm thấy bản thân còn trốn cũng không trốn được việc không có quan hệ gì với Thẩm Hoài. Tuy nhiên rõ ràng trong thời đại này việc đó căn bản không thể nói rõ ràng. Nếu nói không rõ thì không thể đánh bài theo cách bình thường. Khó có cơ hội như vậy, cô quyết định sẽ nói rõ ràng với Thẩm Hoài.
Tồn tại ý định như vậy, cô ngồi trên sofa trong phòng Túc Bạch.
“Hai người về nhà chờ em.”
Khúc Kha dặn dò Tiểu Đông và Tiểu Bắc, hai đứa bé này đều quật cường lắc đầu, hung dữ nhìn chằm chằm Thẩm Hoài.
Một bên Tiểu Bảo cũng lập tức ngồi bên cạnh đồng bọn nhỏ, ba bé trai đồng loạt nhìn chằm chằm Thẩm Hoài.
Mặt Thẩm Hoài không thể hiện gì, mãi sau mới đột ngột cười, chậm rãi nói: “Có chút ý tứ đấy.”
Khúc Kha không nói mà im lặng ngồi trên sofa, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn nhưng cô là dạng người gì, kẻ khác không biết chứ Thẩm Hoài hắn ta lại rõ ràng. Hắn ta dám nói, kể cả Đỗ Tiểu Ngũ vì cô xuất đầu chưa chắc đã hiểu Khúc Tri Thiền là người như thế nào.
Hắn ta bật lửa đốt một cây xì gà, Khúc Kha hơi hơi nhíu mày.
Tiểu Bảo nhìn thấy sắc mặt Khúc Kha lập tức nói: “Ở trong nhà người khác hút thuốc là kẻ không có lễ phép nhất.”
Thẩm Hoài: “……” Bị con trai mình phá đám luôn khó chịu nhất.
Hắn ta nhìn con trai, chậm rãi nói: “Con có thể câm miệng chưa?”
Tiểu Bảo lập tức bật lên ý chí chiến đấu: “Con mới không câm miệng, con dựa vào cái gì phải câm miệng! Cha vốn không phải người tốt!”
Thẩm Hoài lại xoa xoa huyệt Thái Dương. Hắn ta cảm thấy mấy ngày nay mình đau đầu còn hơn nhiều so với số năm đã sống. Con trai tìm được, hắn ta không nỡ nói một câu lặng lời. Hắn ta cúi đầu nhìn nhìn rồi dập tắt lửa.
Tiểu Bắc: “Anh Tiểu Bảo, anh rót cho khách chén nước đi.”
Tiểu Bảo: “Hở?”
Nhóc nhìn về phía Tiểu Bắc, Tiểu Bắc chớp chớp mắt với nhóc, hai đứa bé không biết đang trao đổi cái gì.
Tiểu Bảo đứng dậy: “Được rồi.”
Tiểu Bắc ngoan ngoãn: “Em tới giúp!”
Năm nay Tiểu Bắc 7 tuổi, thời gian gần đây chăm sóc tốt nên vóc dáng phát triển so với những bé trai cùng tuổi còn cao hơn, trắng hơn một chút, trên mặt còn mang theo chút mập mạp trẻ con. Thoạt nhìn có vẻ như là một cậu bé cực kỳ vô hại.
Bé đi theo phía sau Tiểu Bảo như một tùy tùng nhỏ.
Hai đứa nhóc cùng đi rót nước còn Tiểu Đông lại không đi theo, ngược lại ngồi sát bên cạnh Khúc Kha, đôi mắt đến trước cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài. Dù sao cũng là bộ dạng muốn nhìn chằm chằm đến c.h.ế.t hắn ta.
Trong phòng trừ mấy người bọn họ còn có Đỗ Tiểu Ngũ. Đỗ Tiểu Ngũ ngồi một bên như người đứng xem, cũng không nói chuyện.