Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:19:55
Lượt xem: 133
Khúc Kha: “Mấy người là ai? Đây không phải là nơi để mấy người có thể tùy tiện dương oai diễu võ. Ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc trẻ con, mấy người có còn coi vương pháp ra gì không? Muốn bắt nạt bọn tôi hả? Chờ Túc Bạch trở về……”
“Chờ Túc Bạch trở về thế nào?”
Một tên đàn ông từ trong phòng đi ra, trên người mặc tây trang, thần thái lạnh nhạt, trong nháy mắt khi nhìn thấy Khúc Kha, mày lập tức nhăn lại, hỏi: “Là cô?”
Khúc Kha: “?”
Đúng lúc đó Tiểu Bảo dùng sức hướng ra bên ngoài, kêu: “Chị ơi!”
Khúc Kha hùng hổ: “Mấy người sao lại bắt nạt trẻ con như vậy?”
Cô trừng mắt với tên đàn ông trước mặt, nói lý: “Tôi không biết mấy người là ai nhưng bắt nạt trẻ con là việc làm của quân tử ư? Túc Bạch không ở đây thì mấy người không được đem đứa bé đi.”
“Đúng vậy, không thể mang Tiểu Bảo đi!” Tiểu Đông nắm chặt nắm tay.
“Anh Tiểu Bảo, không phải sợ! Bọn họ không thể mang anh đi, bọn em đã gọi tuần cảnh!” Tiểu Bắc cũng mở to hai mắt nhìn đầy tức giận.
Cùng lúc đó, Lam tiểu thư cũng lên lầu. Chị không muốn quản chuyện này nhưng bản thân là chủ nhà, không thể coi như không nhìn thấy gì. Chị nhìn mười mấy tên đàn ông trước mặt, ra mặt: “Tôi là chủ nhà nơi này, mấy người đến chỗ của tôi gây chuyện như vậy không tốt lắm nhỉ? Lam Thải Điệp tôi ở Bến Thượng Hải cũng không phải kẻ không có tiếng tăm gì đâu đấy.”
Mắt thấy gã đàn ông cầm đầu nhìn chằm chằm vào Khúc Kha, chị yên lặng tiến lên một bước che trước Khúc Kha: “Có chuyện gì, cứ nói với tôi. Không nên ở chỗ này bắt nạt một đứa bé.”
Gã đàn ông nhìn về phía Lam Thải Điệp rồi lại nhìn về phía sau chị, nhướng mày, ý vị sâu xa nói: “Tôi nghĩ, tôi càng thích hợp nói chuyện cùng cô. Cô nói có đúng không…… Khúc Tri Thiền?”
Khúc Kha sửng sốt, cô nheo nheo mắt lại, giờ đã biết gã đàn ông trước mặt là ai rồi.
Dù thực tế bọn họ chưa gặp qua bao giờ.
Nhưng bình tĩnh mà xem xét, thật đáng chết, có quen!!!
Cha Tiểu Bảo ―― Thẩm Hoài.
Mặt cô không có biểu tình gì, cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay, hất hàm nói: “Tôi không biết chú nói cái gì?”
Thẩm Hoài mỉm cười: “Không biết sao? Khúc tiểu thư thật là quý nhân hay quên.”
Lam tiểu thư nghi ngờ nhìn về phía gã đàn ông trước mặt rồi quay đầu nhìn thoáng qua Khúc Kha. Chị nhớ rõ mình đã xem giấy chứng nhận của cô bé rồi. Trên giấy chứng nhận ghi rõ rành rành là Cao Nhược Huyên mà. Nhưng tình hình trước mắt… hiển nhiên người này biết Tiểu Cao.
“Thẩm tiên sinh, ngài tới tìm con trai, không phải tới quấy rầy những người khác chứ?” Đỗ Tiểu Ngũ từ dưới lầu đi lên, hắn nhìn về phía Khúc Kha, nói: “Cao tiểu thư, chuyện nơi này cô không cần lo lắng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-176.html.]
Khúc Kha bừng tỉnh, cô liếc mắt nhìn Đỗ Tiểu Ngũ một cái thật sâu, suy đoán chắc hắn nhận ra Tiểu Bảo, nhưng không ngờ hắn lại biết cả Thẩm Hoài.
Khúc Kha lại nhìn về phía Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo kêu: “Con muốn ở với cậu, con mới không về với cha. Cha là đồ thối tha!”
Thẩm Hoài: “……”
Đỗ Tiểu Ngũ: “……”
Mọi người ở hiện trường: “……”
Tiểu Bảo tiếp tục kêu: “Cha là kẻ không có đầu óc, ngu ngốc, con mới không trở về với cha. Con mà trở về không chừng lại bị vợ nhỏ của cha bán đi. Nếu không phải con thông minh, nếu không phải gặp được chị, tìm được cậu nói không chừng đã c.h.ế.t từ lâu. Cha là đồ ngu ngốc, siêu ngu ngốc, con mới không trở về với cha! Cha nằm mơ đi!”
Khúc Kha nhướng mày lại nhướng mày, nhìn trời.
Những người khác giả bộ như không ở đây, ừ, nghe người ta nói gì đó, thật có chút xấu hổ.
Nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe ngóng.
Tiểu Bảo còn kêu: “Người ta chỉ có một vợ, cha lấy rõ nhiều, lấy về rồi còn không quản người cho tốt. Ánh mắt kém muốn chết, chỉ biết chọn mấy ả độc phụ rắn rết, đều là cha, là cha, chính là cha đấy!”
Khóe miệng Thẩm Hoài hơi động, cảm thấy giữa mày cứ giật giật. Hắn ta đè lại giữa mày, lạnh lùng: “Con câm miệng cho cha!”
Tiểu Bảo: “Con không, con cứ không đấy! Cha nằm mơ đi!” Nhóc tiếp tục b.ắ.n liên thanh: “Kể cả cha có bắt con về con cũng chạy trốn. Con mới không muốn nhìn thấy cha.”
Tiểu Bảo hừ thật mạnh.
“Cha căn bản sợ cậu nên mới không dám đến lúc cậu ở nhà, còn lén lút, đồ tiểu nhân, đồ chuột nhắt, lão già vô dụng!”
Thấy thằng nhãi này càng nói càng kỳ cục, Thẩm Hoài đè lại huyệt Thái Dương, hắn ta nói: “Con cho cha vào nhà đã!”
Tiểu Bảo: “Sao con phải nghe cha?”
Dù bị cấp dưới của Thẩm Hoài giữ chặt nhưng thằng nhãi vẫn không ngừng đá đạp kêu gào, chuẩn tư thế muốn tức c.h.ế.t người mà không đền mạng.
Thẩm Hoài: “Cha sao phải sợ cậu con? Cha cũng không nhân lúc cậu ta ở nhà mang con đi.”
Hắn ta nhìn con trai, đứa con bị mất tích trong thời gian này khiến Thẩm Hoài bị dọa ba hồn bảy khách suýt tan. Hắn ta đã vô số lần nghĩ nếu tìm được con trai về sẽ đối tốt với nó như thế nào. Thế nhưng bây giờ hắn ta lại cảm thấy thái dương giật mạnh, chắc hắn ta đã nghĩ nhiều.