Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:19:39
Lượt xem: 102
Cô lại khen ngược, cái gì cũng đều nhớ rõ ràng, dù một chút cảm giác cũng ảnh hưởng tới cô.
Thế nên cô có khuynh hướng xác định bản thân là Khúc Tri Thiền. Kể cả cô không phải Khúc Tri Thiền đi chăng nữa thì cô cũng đã chiếm dụng thân thể, thân phận của Khúc Tri Thiền thì cũng nên chăm sóc cho anh em của Khúc Tri Thiền; càng đừng nói đến chuyện bản thân cô có thể là hàng thật.
Nếu như thế cô càng phải bảo vệ tốt cho họ, cô sẽ cùng nhau sống sót.
Sống… đến cuối cùng.
Khúc Kha miên man suy nghĩ một lúc, xoa xoa huyệt Thái Dương rồi bắt đầu viết đại cương.
Tên nhóc Tiểu Bắc cứ như người nhớn nói thầm với Tiểu Đông: “Nếu Trần biên tập biết chị đã bắt đầu đặt bút chắc vui đến tận trời mất.”
Tiểu Đông nghiêng đầu, cười tủm tỉm.
Nếu viết truyện xuyên qua, Khúc Kha không nghĩ viết theo quy tắc thông thường. Truyện xuyên qua vỡ lòng của Khúc Kha chính là Tầm Tần Ký nên cô tính đem viết truyện triều Tần này đánh pass! Cửu Long đoạt đích cũng có thể.
Thế nhưng bây giờ triều Thanh không còn nhưng "hoàng đế" người ta vẫn còn sống.
Cô quyết đoán loại bỏ phương án này, tốt nhất không nên gây chuyện! Kiên quyết không được gây chuyện!
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Khúc Kha nhìn trúng triều Đường.
Nam chính của cô là một bé trai thuộc tầng chót của xã hội, năm nay mới 15 tuổi, chưa được đọc qua bất cứ sách gì, cũng chẳng biết đạo lý gì lớn lao.
Niềm yêu thích lớn nhất của y là đứng ngoài quán trà, trộm nghe thuyết thư*. Sống vất vả như vậy nhưng y luôn lạc quan rộng rãi.
*Thuyết thư: được kể lại bởi những người kể chuyện trong các quán trà thời xưa.
Thuyết thư tiên sinh cũng rất thích y, muốn nhận y làm đồ đệ.
Thiếu niên vô cùng vui mừng. Ở nhà y ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhà lại có 7-8 đứa con. Phụ thân của y làm phu kéo xe, mẫu thân giặt hồ quần áo cho người ta. Cả một nhà sống cuộc sống vô cùng khó khăn. Mà đứa con trai nửa vời như y lại không một chút quan trọng.
Một hôm đi nghe trộm thuyết thư về nhà, đến cửa đã gặp phải chủ nhà. Chủ nhà kiêu căng ngạo mạn, tính tình chanh chua luôn nói những câu châm chọc người nhà y.
Vốn chưa giao tiền thuê nhà là người nhà y không đúng.
Tuy nhiên do y về trễ nên thành chỗ phát tiết của phụ thân y. Ông ta đánh y một trận rồi đuổi ra khỏi nhà. Có lẽ đi gặp may nên vừa ra khỏi cửa, mới tới đầu hẻm đã nhặt được một thỏi vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-175.html.]
Thiếu niên mừng như điên chạy vội về nhà, cả nhà cũng sung sướng muốn chết.
Chỉ có thiếu niên lo lắng, một thỏi vàng như vậy nếu đánh rơi thì người ta chắc đau buồn lắm. Người nhà y nghe vậy cũng lo lắng, sợ chuyện y nhặt được vàng bị người ta nhìn thấy. Nếu thế nhà y có khi còn phải đút tiền cho đám người đó. Dù sao đối với những gia đình bần cùng như nhà y thì đây có thể là tiền cứu mạng.
Thiếu niên cẩn thận hồi tưởng, lúc y nhặt được thỏi vàng, trên đường quả thật vẫn có người. Tuy không biết có nhìn thấy y hay không nhưng người một nhà đều sợ hãi. Trải qua một đêm suy tính, cha y quyết định cho y về quê trốn 3 tháng.
Một khi có người căn cứ vào diện mạo chỉ ra rồi xác nhận thì chắc cũng không tìm thấy người.
Cứ thế y mang theo quần áo cùng 20 đồng ngồi xe lừa về quê, vào ở nhà đại bá của mình.
Xe lừa cứ đi mãi đi mãi, không biết đã được bao xa thì y lại gặp xui xẻo, có cướp đường.
Xa phu đẩy y ra rồi tự mình chạy trốn.
Thiếu niên hoảng sợ không chọn đường mà cứ thế chạy, không may rơi xuống vách núi.
Đúng vậy, giờ nam chủ trong tiểu thuyết mới chính thức vào kịch bản, rơi xuống vách núi.
Khúc Kha lưu loát viết.
Câu chuyện của nhân vật chính có vẻ tương đối thảm. Tuy nhiên Khúc Kha vẫn đi theo phong cách cũ, sử dụng ngữ điệu vui vẻ, nhẹ nhàng để biết. Nam chính nhặt được thỏi vàng trắng đêm không dám ngủ, lúc thì giấu vào trong ổ chuột, lúc thì cho vào trong ngăn tủ, lúc khác lại giấu trong giày.
Cứ mỗi chỗ giấu vàng cô lại chấm phá đi theo con đường hài hước.
Chương 1 viết xong, Khúc Kha buông bút, lẩm bẩm: “Cũng không biết độc giả có thể thích câu chuyện này không?”
“A a a……” Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.
Khúc Kha hoảng sợ, vội chạy ra cửa, anh em trai bên cạnh cô cũng đi theo: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Ba anh em cùng lẻn đến lầu hai, tiếng vừa rồi là của Tiểu Bảo phát ra.
Bọn cô vừa đến lầu hai đã thấy ở đây có rất nhiều người, tất cả đều mặc áo đen đúng kiểu “Không dễ trêu vào”.
Khúc Kha thật sâu hít một hơi, lạnh giọng: “Mấy người làm gì đó?”
Lời vừa nói đã nghe thấy Tiểu Bảo kêu: “Chị cứu em!”
Khúc Kha nắm chặt nắm tay, trong đầu thì nghĩ, Tiểu Bảo à, tên nhãi mi còn muốn chị đây làm siêu nhân hả? Kể cả có 10 người như chị cũng không đánh lại đám đàn ông trưởng thành đó. Có điều thua gì chứ không thể thua khí thế!