Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:52:49
Lượt xem: 107
Tiểu Bảo ngồi một bên nhìn anh chị mình, ánh mắt rất hâm mộ. Nhóc than: “Em một chút cũng không muốn đi học.”
Khúc Kha: “Hả?” Không phải nói nam chủ từ nhỏ liền đã gặp qua là không quên được, cực kỳ nhanh nhạy trong học tập sao?
Tiểu Bảo tiếp tục: “Học tập phiền nhất, em thích luyện võ.”
Khúc Kha: “???”
Cô kinh ngạc đến ngây người nhìn Tiểu Bảo, nói: “Em muốn luyện võ? Luyện võ gì?”
Tiểu Bảo nghiêm túc múa may nắm tay, nói: “Loại có thể đánh người đó!”
Khúc Kha: “……” Cô bật cười, nói: “Nếu em thích thì em đi học đi. Mặc kệ là cái gì cũng đều giống nhau, không thử không biết được bản thân thích gì, chẳng lẽ lại giống Diệp Công thích rồng?”
*Diệp Công thích rồng được trích từ điển cố kể về Diệp Công từ nhỏ đã luôn nói bản thân thích rồng, gọi đồ đạc đều phải khắc theo hình rồng. Rồng ở trên trời biết được rất cảm động bèn giáng xuống nhà Diệp Công. Diệp Công thấy rồng thật sợ quá bỏ chạy. Ngụ ý của câu nói này là châm biếm những kẻ có bề ngoài cố tình tỏ ra say mê một thứ gì đó hoặc khoác lác về điều gì nhưng không thật lòng, không hiểu rõ.
Tiểu Bảo nhẹ giọng: “Cha em……” Nói tới đây, dùng sức lắc lắc đầu, nói: “Không nói cái này!”
Khúc Kha liếc nhóc một cái thật sâu, nói: “Được rồi.”
Ba bé trai vẫn vẽ tranh. Khúc Kha bật đèn lên, đi nấu cơm chiều. Tiểu Bảo hôm nay buổi tối cũng không ăn cơm ở nhà mình. Túc Bạch hình như có chuyện nên sáng nay đã nói với cô nhờ cô làm cơm chiều luôn cho nó.
Đối với chuyện này, Khúc Kha không quá để ý.
Dù sao cô đã kiêm chức hỗ trợ "trông trẻ" thuận tiện quản một bữa trưa, Túc Bạch lại không thu phí dạy học của hai đứa nhỏ nhà cô. Không chỉ thế nhiều khi buổi chiều còn chủ động mang đồ ăn cho sữa trà chiều sang nhà bọn cô.
Qua lại như vậy, giữa bọn cô coi như huề nhau.
Hơn nữa Khúc Kha giơ hai tay nguyện ý tiếp xúc với kiểu người như Túc Bạch. Người này đến một phân tiền cũng đều nói rõ rành mạch. Tuy nhìn vào có vẻ hơi lạnh nhạt nhưng thật ra lại không khiến người ta cảm thấy có gánh nặng nợ nần.
Đôi khi nợ tình cảm mới khó nói nhất.
Khúc Kha coi như đã bị xã hội rèn luyện một phen nên rõ ràng mấy chuyện này nhất.
Đây cũng là nguyên nhân cô với đám hàng xóm ở đây ở chung không tệ.
“Mọi người muốn ăn cái gì?” Khúc Kha từ phòng bếp ngó ra hỏi.
Thấy mấy đứa nhóc lại muốn phân tâm, Khúc Kha lập tức: “Thôi thôi, mọi người tiếp tục, em tự cân nhắc.”
Cô đóng cửa phòng bếp lại, thấy vẫn còn một ít khoai sọ nên định làm cơm khoai.
Cô gọt vỏ khoai sọ, cắt thành khối nhỏ rồi lại tiếp tục cắt thịt khô trong nhà.. Lúc này Tiểu Đông đẩy cửa tiến vào: “Em gái, anh giúp em.”
Phía sau cậu còn có hai cái đầu nhỏ nhòm vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-168.html.]
Khúc Kha: “Được.”
Tiểu Bảo giúp nhóm lửa, đây là việc mà trước giờ nhóc vẫn chưa làm qua, chỉ một lát nhóc đã phát hiện việc này không khó lắm.
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Kha, lơ đãng liếc qua cổ tay cô, tò mò hỏi: “Chị, vì sao chị không mua một cái đồng hồ?”
Khúc Kha cười như không cười liếc cậu, giải thích: “Em có biết một chiếc đồng hồ tốt đắt bao nhiêu không? Lại nói, ngày thường chị đều ở nhà, cũng không dùng được mà.”
Trước kia cô không nhìn thời gian cứ cảm thấy không quen, luôn muốn thời thời khắc khắc đều phải nắm chắc đúng thời gian. Sau này xuyên qua một thời gian dài không cần đến cũng dần quen. Quả nhiên con người là loại "động vật" có thể thích ứng.
“Dùng tiền để mua một cái đồng hồ không bằng trải qua một ngày ăn ăn uống uống thoải mái. Như vậy còn có thể bổ thân thể.”
Tiểu Bảo: “A.”
Khúc Kha mỉm cười: “Trong nhà không có cà rốt, em đi nhà đối diện hỏi giúp chị một chút xem bà Bàng có không, nếu có thì mượn một củ.”
Tiểu Bắc lập tức: “Vâng ạ.”
Loại chuyện này chỉ có thằng bé đi làm là hợp nhất.
Khúc Kha lại bắt đầu cắt hành tây, chỉ một xíu sau đôi mắt đã bị cay đến rơi lệ đầy mặt.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên.
Khúc Kha: “Tiểu Bắc sao lại đóng cửa lại thế, anh đi mở đi.” Cô tiếp tục lau nước mắt.
Rất nhanh Tiểu Đông đã quay lại: “Em gái, có khách.”
Khúc Kha đỉnh hồng hồng con thỏ mắt ra tới, còn liên tục rớt nước mắt: “Ai…… Vu tiên sinh? Cậu có việc sao?”
Người này sao lại tới nữa?
Lại nói, què quặp mà còn bò lên được?
Vu Mãnh không nghĩ tới mình thế mà nhìn thấy cô ở nhà vụng trộm khóc. Hắn lập tức co quắp lại, không biết làm sao: “Cô cô cô… sao cô lại khóc? Ai bắt nạt cô?” Tầm mắt lập tức nhìn về phía mấy người khác
Mấy đứa nhóc: “?”
Tiểu Bắc nắm chặt cà rốt cũng vào cửa, ba đứa nhóc, động tác nhất trí nhìn chằm chằm Vu Mãnh. Vu Mãnh lại nhìn Khúc Kha, liên tục ngây ngốc: “Cô cô cô… cô đừng khóc chứ!”
Khúc Kha: “Tôi không có khóc, tôi chỉ là không cẩn thận làm cay mắt thôi.”
Hiển nhiên Vu Mãnh không tin, hắn nói lắp ứng phó: “Được được được.. là cay mắt, nhưng cô đừng khóc nữa!”
Khúc Kha: “Cậu chưa thấy người bị cay mắt à? Người bị cay mắt có ai không rơi nước mắt à?” Cô liên tục lau nước mắt, lau đủ rồi mới hỏi: “Cậu rốt cuộc chuyện gì?”
Vu Mãnh: “Tôi tôi tôi.. tôi tới xin lỗi cô!”