Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 164

Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:51:14
Lượt xem: 91

Khúc Kha nhẹ giọng: “Chắc cậu nhìn nhầm rồi? Dù sao ánh đèn lúc sáng lúc tối sẽ dễ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Bóng sáng lập lòe khiến cậu nhìn nhầm rồi nghĩ là quỷ cũng là chuyện bình thường. Trước khi cậu kêu thảm thiết nói có quỷ, một cô bé ở lầu trên nhà tôi cũng bị ánh đèn dọa đến khóc đấy. Chính tôi còn phải đưa cô bé về nhà.”

Nhắc tới cái này, Vu Mãnh lập tức như tìm được tri kỷ: “Cô ấy cũng bị dọa khóc? Tôi đã bảo là đáng sợ rồi mà. Cô ấy bao nhiêu tuổi? Tôi phải tìm cô ấy để giao lưu một chút, hỏi xem cô ấy có nhìn thấy Hắc Vô Thường không? Tôi thật sự nhìn thấy Hắc Vô Thường mà.”

Khúc Kha cười: “Con bé năm nay mới 6 tuổi thôi.”

Vu Mãnh: “……”

Tần An: “……”

Những người khác yên lặng nhìn trời.

Tần An lập tức: “Chuyện này do chúng tôi không đúng, em họ tôi tính cách hơi ngơ ngẩn, lại chưa ra trường nên vẫn hơi trẻ con. Khiến mọi người bận rộn rồi, thật ngại quá. Cảm ơn mọi người không vì hiểu lầm này mà đưa nó tới Cục cảnh sát. Thật sự là vạn lần cảm ơn. Ngày mai Tần mỗ tôi sẽ nhất định tới cửa nói lời cảm ơn với các vị.”

Hai người đàn ông vội vàng xua tay nói không cần.

Tần An: “Kể cả không nói lời cảm ơn thì nhất định cũng phải tạ lỗi.” Hắn ta dịu dàng lại khiêm tốn: “Trời tối, nếu tôi nghe thấy có người kêu có quỷ thảm thiết như vậy chắc cũng không dám mở cửa nhìn một cái. Mọi người có thể giúp đỡ thật sự vô cùng cảm ơn. Tiểu Mãnh là đứa cháu ông ngoại tôi thương nhất, không thể có chuyện gì được.”

Hắn ta lại xin lỗi vài lần, vốn dĩ bề ngoài tốt, một thân quý khí lại khiêm tốn, bình dị, gần gũi nên ấn tượng của mọi người với hắn ta đều khá tốt. Tần An đưa bọn cô xuống dưới đại sảnh bệnh viện, gọi xe kéo rồi mới chào tạm biệt với mọi người.

Mọi việc đều cực kỳ xử lý khéo léo.

Người như vậy luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái nhưng ấn tượng của Khúc Kha với hắn ta lại không giống trước nữa. Cô ghét những người kéo cô xuống nước mà bị này tìm lý do lại vừa chuẩn như thế. Do đó sắc mặt cô vẫn luôn nhàn nhạt.

Lăn lộn một trận mệt mỏi tới nửa đêm, sau khi về nhà mọi người còn có ý định nói chuyện phiếm, Khúc Kha xua xua tay lên thẳng lầu.

Cả ngày hôm nay cô bận rộn quá rồi.

Tuy tâm trạng không tốt nhưng cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khúc Kha. Sáng sớm hôm sau lúc Khúc Kha đang viết văn thì nghe được tiếng gõ cửa. Mấy đứa nhóc Tiểu Đông đang chơi ở dưới lầu nên Khúc Kha tự mình ra mở cửa. Bên ngoài là Tần An.

Tần An khiêm tốn cười, chào hỏi: “Cao tiểu thư, quấy rầy ngài.”

Khúc Kha: “Có việc gì sao?” Cô đứng ở cửa, dáng vẻ lạnh nhạt, cũng không có ý muốn mời người vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-164.html.]

Tần An: “Không mời tôi vào ngồi sao?”

Khúc Kha: “Không tiện.” Vẻ ngoài lạnh lùng của cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Nếu không phải nghĩ đến vị công tử kia bị cô dọa ngã thì nói không chừng cô còn chẳng buồn quan tâm đến người này.

Khúc Kha: “Ngài có việc gì à?” Cô lần nữa hỏi lại.

Tần An: “Chuyện ngày hôm qua thật cảm ơn cô, lần này sang đây muốn đặc biệt cảm ơn cô.”

Khúc Kha: “Vậy thì không cần, tôi chỉ là một cô gái có sức lực gì đâu? Ngày hôm qua đều là người khác ra sức, nhất là vị Bàng tiên sinh nhà đối diện. Ngài có thể đi qua.” Lại bổ sung: “Lam tiểu thư ở lầu 1 cùng với Lý tiên sinh ở lầu 2 nữa.”

Nói xong cô liền đóng cửa.

Tần An duỗi tay giữ ở khung cửa “Cô biết tôi không phải nói đến chuyện này mà. Thật xin lỗi! Chuyện khác, cảm ơn cô.”

Biểu tình Khúc Kha không có bất cứ biến hóa gì, giọng lại càng ngày càng thấp: “Tôi không biết vị công tử kia muốn làm gì nhưng tôi nghĩ bảy tám phần liên quan tới tôi nhỉ? Cậu ta cụ thể muốn làm việc gì, tôi không muốn biết. Thế nhưng xin Tần tiên sinh chú ý đến con em nhà mình một chút. Nếu thật sự bởi vậy mà gặp bất trắc gì thì có hối cũng không kịp.”

Cô giơ tay đánh vào tay của Tần An đang đặt trên khung cửa, Tần An theo phản xạ có điều kiện vội rụt lại, đồng thời cửa đóng rầm một tiếng.

Tần An nhìn cửa phòng đóng chặt cười như có như không.

Hắn ta xoay người đi sang phía đối diện gõ cửa, cửa phòng chỉ dừng một giây đã mở ra. Bà Bàng: “Ngài là……”

Tần An mỉm cười: “Xin chào, ngài là Bàng phu nhân? Hôm qua em họ tôi ít nhiều được tiên sinh nhà ngài…”

Khúc Kha đứng trong phòng nhà mình nghe tiếng nói dần biến mất, đoán người này đã vào nhà bên cạnh. Khúc Kha ghét bỏ bĩu môi, đối với Tần An không còn chút cảm tình.

Lần đầu tiên Đỗ Tiểu Ngũ đến mời cô dù có hơi cưỡng ép nhưng tâm tính không như thế, thái độ trước sau như một, mặc kệ với ai cũng giống nhau. Có thể thấy được người này không cố ý. Kể cả Đỗ Bách Tề tiên sinh và sư gia cũng không hùng hổ dọa người, không làm cô cảm thấy khó chịu.

Nếu so sánh cô lại cảm thấy người như vậy tuy bên ngoài không tốt lắm nhưng lại dễ ở chung.

Trái lại vị Tần tiên sinh này vốn nói không có người khác nhưng lại đưa Vu Mãnh đi cùng. Người này miễn cưỡng có thể nói là em họ hắn. Đối với việc kinh doanh nhà họ thì đây chẳng phải chuyện lạ. Kể cả hôm qua, Vu Mãnh thần thần bí bí tới khu nhà bọn cô, vì cứu vớt thanh danh của Vu Mãnh, hắn ta còn dùng cô làm cớ qua loa lấy lệ với người khác. Khúc Kha đã cảm thấy người này thật dối trá đáng ghét.

Tóm lại Khúc Kha không thích hai người anh em bà con này.

Loading...