Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:50:50
Lượt xem: 85
Hắn bắt lấy tay Cao Nhược Huyên, kêu: “Có quỷ, có quỷ a! Đi mau!”
Khúc Kha bị hắn bắt lấy, cúi đầu nhìn một cái mới ngẩng đầu nói: “Cậu như thế, tôi càng hoài nghi cậu cố ý muốn chiếm hời của tôi.”
Giọng cô mềm nhẹ lộ ra lạnh nhạt.
Câu nói này khiến Vu Mãnh vốn đầu óc còn đang mơ mơ hồ hồ thành một đống bùn nhão hơi tỉnh táo lại một chút. Hắn vội nhìn quanh một lượt khắp bốn phía, vách tường màu trắng, đồ trang trí cũng màu trắng, lại thêm mùi nước sát trùng gay mũi.
Hắn lúc này mới phản ứng lại: “Tôi ở bệnh viện?”
Khúc Kha gật đầu, nói: “Cậu ngã ở khu nhà chúng tôi, là chúng tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
Đồng hành cùng với cô còn có chủ nhà Lam tiểu thư, Lý tiên sinh ở lầu 2 và Bàng tiên sinh lầu 3. Mấy người bọn cô cùng nhau đưa Vu Mãnh tới bệnh viện. Trong nhà Túc Bạch có khách nên không gọi anh. Dù nói bốn người cùng nhau đưa hắn tới đây nhưng thực tế chủ yếu vẫn là Khúc Kha.
Ai bảo Khúc Kha nhận ra được đây là ai.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không bị đưa đến Cục cảnh sát mà chuyển hướng sang bệnh viện.
Khúc Kha: “Đưa số điện thoại người nhà cậu cho tôi, tôi sẽ gọi người tới đón cậu.”
Vu Mãnh lúc này hình như nghĩ tới cái gì, xấu hổ cúi đầu. Hắn nhỏ giọng nói một dãy số điện thoại, bổ sung: “Đây là số điện thoại anh họ tôi.”
Khúc Kha gật đầu, cô rất nhanh đã gọi điện cho Tần An. Tần An nghe nói Vu Mãnh ở bệnh viện, không hỏi nhiều mà lập tức đồng ý chạy đến. Khúc Kha không quay lại phòng bệnh mà đứng ở cửa bệnh viện. Khoảng 20 phút sau, Tần An vội vàng đi tới.
Hắn ta nhanh nhẹn dừng xe, đi thẳng tới chỗ Khúc Kha, hỏi: “Tiểu Mãnh thế nào?”
Khúc Kha: “Không có việc gì, chân bị trật, trên người có chút trầy xước, những cái khác thì vấn đề không lớn.”
Cô đưa Tần An đến phòng bệnh. Lúc này Vu Mãnh đại khái chờ Khúc Kha lâu quá nên cả người có chút bồn chồn, cứ nhìn đông nhìn tây. Thấy Tần An tới, hắn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, kêu: “Anh họ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-163.html.]
Tần An chỉ chỉ hắn: “Mi lại gây chuyện.” Hắn ta cũng không nói nhiều với Vu Mãnh, lập tức đi văn phòng của bác sĩ.
Chờ hắn ta quay về, thần thái thả lỏng hơn rất nhiều. Chắc tình trạng của Vu Mãnh còn khá tốt, lo lắng giữa mày cũng giảm đi vài phần, nói: “Sao lại thế này?”
Nghe hắn ta hỏi như vậy, thần sắc mọi người đều vi diệu hẳn lên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Lúc mấy người họ nghe thấy tiếng kêu có quỷ chạy ra chỉ thấy người này đã ngất xỉu ở dưới lầu. Thật ra bọn họ thậm chí còn chẳng quen biết người này.
Ý nghĩ đầu tiên là đem tên nhãi này trói lại rồi đưa lên quan để xử theo pháp luật.
Có điều Cao tiểu thư lại nói mình nhận ra hắn. Dù cô không nói thẳng nhưng ám chỉ rất rõ, chắc đây là công tử nhà giàu mà bọn họ không thể đắc tội được.
Mọi người đều nhìn về phía Khúc Kha, Khúc Kha hơi hơi nhíu mày, nói: “Tôi ở nhà nghe được có người kêu có quỷ, xuống lầu liền nhìn thấy hắn.”
Cô nhíu mày, nói: “Không biết đêm tối như vậy, tiểu Vu tiên sinh đến bên này của chúng tôi làm gì nữa?”
Tần An vẫn giữ nguyên ý cười dịu dàng không chút thay đổi, nói: “Hóa ra là như thế, Cao tiểu thư, thật xin lỗi. Chuyện này là do tôi không phải. Thật ra bản thảo chỗ tôi có mấy chỗ vẫn chưa ổn lắm, thật không may tôi lại đang vội nên giao chuyện này cho nó, ai biết được nó lại mơ màng hồ đồ như thế.”
Hắn ta quay đầu, nhìn thẳng Vu Mãnh, có vẻ rất oán trách: “Em cũng thật là, chỉ nhờ em giúp chút chuyện mà cũng làm không tốt. Anh không phải đã bảo em ngày mai mới qua tìm Cao tiểu thư bàn bạc kỹ hơn sao? Em đúng là khen ngược, trời tối tăm như thế còn đi làm gì? Anh biết em là fan trung thành của Cao tiểu thư, sốt ruột chuyện xuất bản. Thế nhưng trời tối rồi em còn đi qua, em định làm gì chứ? Tuy em luôn nói Cao tiểu thư tuổi nhỏ, không ngại chút chuyện này nhưng dù nhỏ thì cô ấy vẫn là con gái, sao em có thể lỗ mãng như vậy được? Nếu để người ta biết thì người ta nghĩ như thế nào? Chính em bị nói thì thôi đi lại còn gây phiền toái cho người khác. Em nhìn em xem, chuyện làm không xong còn tự mình té ngã. Anh bị em làm bực c.h.ế.t rồi.”
Hắn ta oán trách vài câu, thấy vẻ mặt Vu Mãnh mê mang bèn tiến lên một bước, lấy thân mình chặn ánh mắt của người khác rồi chớp chớp mắt.
Vu Mãnh lúc này mới phản ứng lại, nhỏ giọng nói: “Em biết em không đúng rồi, em… em không phải vì thấy quỷ nên mới bị ngã sao? Anh họ, em thấy Hắc Vô Thường đấy! Thật đấy, em nhìn thấy mà, chỉ có một chân cứ lắc qua lắc lại, nhìn sợ ghê gớm.”
Khúc Kha sờ sờ mũi, cúi đầu không nói gì.
Tần An nhíu mày: “Hắc Vô Thường cái gì? Chớ có nói bậy.”
Vu Mãnh: “Có, thật sự có, ánh đèn lắc qua lắc lại, tên đó cũng lắc qua lắc lại. Hắc Vô Thường có thể khống chế đèn đó.”
Lam tiểu thư: “Đấy là đèn nhà tôi bị hỏng, tôi đã nói với bên sửa chữa điện để ngày mai họ tới sửa rồi.”
Vu Mãnh: “Chính là Hắc Vô Thường……”