Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:44:18
Lượt xem: 128
Tom tủi thân, hắn cảm thấy mình nói lời thật lòng mà. Phụ nữ với bé gái vốn không thể so sánh với nhau. Có thể bé gái sau khi trưởng thành sẽ là người phụ nữ vạn người mê nhưng giờ hắn vẫn thích Lam tiểu thư tràn ngập phong tình hơn.
Lê quản lý nhỏ giọng: “Quả nhiên ánh mắt người nước ngoài có sự khác nhau.”
Trần biên tập trong lòng xúc động gật đầu, hai người liếc nhau, đều không nói gì. Trong lòng họ cô Cao đẹp hơn Lam tiểu thư nhiều, đương nhiên nói cô nhóc vẫn là một đứa bé cũng không sai.
Mấy người nhanh chóng vào bàn, Khúc Kha, Lê quản lý, Đỗ Tiểu Ngũ còn có thằng nhãi ngoại quốc Tom.
Khúc Kha: “Mọi người đừng đứng xung quanh tôi miễn cho lúc đó tôi lại ra nhầm quân. Đi đi đi.”
Tom: “Lam tiểu thư, ngài tới chỗ tôi này.”
Mấy đứa nhóc quen thuộc với Lê quản lý nên cũng đi sang bên kia. Dù xem không hiểu lắm nhưng vẫn bày ra bộ dáng bản thân hiểu hết.
Còn không phải sao, ra vẻ thì ai chẳng làm được.
Không lâu sao mấy người Tom đều bị dán giấy.
Bọn họ chơi thua, ai bảo? Giờ thì ai dán giấy?
Nếu không nhanh chóng thì mặt cả ba người đều phải dán giấy.
Thật ra nếu khống chế được thì xác suất bị dán giấy cũng không cao. Nếu xem xét thì rõ ràng Khúc Kha mạnh hơn so với những người khác nhiều. Mọi người đều đã bị dán giấy lên mặt còn Khúc Kha vẫn gương mặt bóng loáng.
Hơn nữa cô hồ cực kỳ nhanh, kể cả người khác hồ, cô cũng không phải người về cuối.
*Hồ: Tương tự như ù của mình.
Sau mấy trận, đến Đỗ Tiểu Ngũ cũng phải nhìn thẳng vào Khúc Kha, nhưng ánh mắt xem thường thấy rõ, hắn chắc chắn cô nhóc này đã sử dụng trò mèo gì đó.
Mấy đứa nhóc xem một lúc thấy không hiểu đều chuyển sang làm việc khác. Tiểu Đông về án thư vẽ tranh. Nhóc thối Tiểu Bắc xé giấy đoán xem lúc bọn họ về nhà chật vật như thế nào.
Ngay cả Tiểu Bảo có thể xem hiểu cũng không ngồi im được. Chốc lát thì đi xem Tiểu Đông vẽ tranh, lúc sau lại chạy qua giúp Tiểu Bắc xé giấy, cứ vội tới vội đi mà chẳng chuyên tâm ở chỗ nào.
Lam tiểu thư chỉ an tĩnh ngồi ở phía sau Tom, đến cười cũng không phát ra tiếng.
Trần biên tập lại bận bận rộn ở phía sau hết nấu nước ngâm trà rồi lại rót trà.
Có thể nói không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh Khúc Kha đang làm trò mèo. Ngược lại với Đỗ Tiểu Ngũ thì đây lại là nghề cũ, kẻ khác có giở trò hay không hắn chỉ cần liếc mắt là biết. Giờ hắn tin cô nhóc “tướng quân thường thắng” trước mặt không chơi thủ đoạn gì.
Chính là… sao cô nhóc lại không thua nhỉ?
Cứ thấy quái quái sao đó.
“Hồ!” Khúc Kha đẩy bài mỉm cười: “Ba người nhanh chủ động dán giấy đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-153.html.]
Mọi người khổ não làm theo, chỉ có Lê quản lý lại tìm được niềm vui trong nỗi khổ, gã nói: “May mắn mới chỉ dán giấy chứ nếu thật sự chơi bạc, chắc tôi sẽ phải hai tay trống trơn về nhà mất.”
Khúc Kha: “Cho nên cháu rất phúc hậu nha.” Cô nói không thua thì sẽ nhất định không thua.
Đỗ Tiểu Ngũ giờ có chút cảm khái về thực lực của thiếu nữ này.
Như thể không có gì cô nhóc không làm được cả.
Hắn nhìn vào đôi mắt Khúc Kha, thấy một đôi mắt to ngập nước đang cực kỳ vui sướng. Rõ ràng trông có vẻ đơn giản lại khiến người ta không thể nào đoán ra được.
“Lại hồ nha, anh Ngũ, anh tự giác chút ha?”
Lê quản lý chân thành cảm ơn bọn gã buổi chiều mới bắt đầu chơi, bởi rất nhanh đã chạng vạng. Nếu chơi từ sớm đến tối thì chắc bọn gã không còn mặt mà về nhà, cứ thế trên mặt gã đã dán mấy chục tờ giấy rậm rạp che kín hết cả.
Liếc mắt sang bên cạnh phát hiện Tom tiên sinh ở đối diện còn thảm hơn so với gã.
Người duy nhất không thua nhiều có lẽ là Đỗ Tiểu Ngũ, trên mặt hắn chỉ dán khoảng mười mấy tờ, tuy không ít nhưng nếu so với mấy chục cái của hai người còn lại thì vẫn được xếp vào nhóm tươi mát thoát tục.
Còn cô Cao nhà người ta á, đến một cái cũng không có.
Tom chỉ có thể nghẹn họng nhìn chằm chằm vào mặt Khúc Kha, cả người không còn sức mà ghé vào bàn. Dù hắn đã vất vả bao nhiêu, lại có thêm người đẹp như Lam tiểu thư ở bên cạnh cổ vũ cũng không thể khiến hắn dậy được chút vui sướng nào.
“Vì sao?! Vì sao ông trời đối với tui như vầy! Thượng đế ơi.” Hắn ghé vào trên bàn oán thán.
Khúc Kha đắc ý dào dạt: “Đã nói tôi đây kỹ thuật tốt, nhất định không thua. Mấy người còn nghĩ trình độ của tôi chả ra gì. Nếu không ra gì thì sau tôi dám đề nghị chơi? Tôi lại thích dán giấy dán đến giống Bạch Vô Thường à?”
Lê quản lý & Tom & Đỗ Tiểu Ngũ: “……”
Hình như lại bị chửi xéo.
Khúc Kha cười tủm tỉm: “Tôi chính là rất lợi hại đó.”
Suy nghĩ một chút, lại sợ những người này về sau kiên quyết không dám chơi cùng mình nữa, cô có ý tốt nhắc nhở: “Tôi có thể nhớ kỹ bài đấy!”
Tom: “!!!” Hắn nói lắp: “Đây đây đây… đây là làm thế nào để nhớ?”
Khúc Kha đương nhiên: “Như anh vừa chơi nhé, anh đánh một quân tam sách, lại lấy về một quân ngũ sách đã thấy không vui. Sau đó anh đánh quân tứ vạn, bát vạn… Đến cuối cùng, em tính thử thấy anh hầu bài trong 10 thì có 8, 9 quân là tam sách đến ngũ sách. Thế nên em vẫn luôn không đánh ra.”
Cô lấy ra một quân bài, nói: “Quân tam sách vô dụng, em không dám đánh.”
*Sách, vạn đều là tên quân bài mạt chược
Lê quản lý sâu kín: “Sau đó em liền đánh?”
Khúc Kha mỉm cười.