Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:43:29
Lượt xem: 95
Khúc Kha không đi lên giúp. Phòng bếp nhà cô chỉ lớn như vậy, hai người đàn ông trưởng thành đã quá đủ rồi, giờ thêm một người sẽ chặt không đứng nổi nữa. Khúc Kha sửa sang sơ qua cái bàn rồi lẩm bẩm: “Hôm nay mọi người hẹn nhau thì cùng đến hay sao thế? Sao lại trùng hợp vậy? Còn có thể mở một bàn mạt chược luôn đó!”
“Mạt chược!!!” Tom từ trong phòng bếp chạy vụt ra, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Khúc Kha, nói: “Em nói mạt chược á?”
Khúc Kha mỉm cười: “…… Anh sẽ không nói với em là anh rất thích món này chứ?”
Tom: “Đúng vậy!” Hắn nghiêm trang ra vẻ đúng tình hợp lý: “Mạt chược là bộ môn thể thao vận động tay tốt nhất đấy!”
Khúc Kha: “Em điên mới tin anh.”
Tom: “Nếu mọi người muốn chơi mạt chược thì nhất định phải gọi tôi đấy.”
Khúc Kha lộ ra nụ cười kinh doanh tiêu chuẩn, nói: “Được đó, nếu anh không sợ thua thì cứ việc tới.”
Ý chí chiến đấu của Tom bốc cháy hừng hực: “Anh đây là cao thủ nhé, anh có thể chơi đấy.”
Khúc Kha: “Ha hả.” Sắc mặt cô đầy trào phúng như muốn phá tan chân trời.
Tom: “Cơm nước xong thì chơi! Anh không có khả năng thua!”
Đám người Lê quản lý Trần biên tập còn có Đỗ Tiểu Ngũ chứng kiến hết thảy: “……”
Thật là người ta mê mang quá!!!
Một cô nhóc kết hợp với một thằng nhãi ngoại quốc, hai người còn hẹn nhau chơi mạt chược. Nghe thế nào cũng thấy kỳ quái!
Thật là… việc lạ năm nào cũng có nhưng năm nay cực kỳ nhiều.
Cực kỳ cực kỳ nhiều.
Trần biên tập: “Loại đồ chơi như mạt chược này chơi ít còn tốt chứ đánh bạc thì không thể đâu. Người nào bắt đầu thì sẽ khó có thể thu tay lại. Không chỉ cái này mà nhiều trò khác cũng thế. Tốt nhất không nên tham gia, chơi nhiều có khi còn bị nghiện đấy. Người nào khả năng tự chủ kém một chút còn có thể rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Bất cứ ai cũng giống nhau, không thể tự đánh giá cao bản thân mình được.”
Ông đã gặp qua nhiều người có tài hoa nhưng chỉ vì một chút nhất thời ham thích mà rơi vào kết quả chẳng ra gì.
Có nhiều chuyện đối với đàn ông đều như vậy chứ đừng nói đến một cô gái nhỏ như cô Cao. Lúc này ánh mắt không nhìn về phía Tom càng thêm không tốt, cảm thấy người này tâm không kiên định, có ý kéo người xuống nước.
Tom: “???”
Khúc Kha hiểu được ý tốt của Trần biên tập. Nếu nói giữa những người cô tiếp xúc ai có thể tin được nhất thì Khúc Kha cho rằng Trần biên tập đứng đầu. Cô nghiêm túc: “Cháu hiểu, cảm ơn chú đã chỉ dạy.”
Trần biên tập cười: “Cháu có thể nghe vào tai là tốt rồi.”
Lê quản lý vốn dĩ động tác rất nhanh, lại có thêm Tom hỗ trợ nên từng món ăn một cứ thế mà đưa ra ngoài. Chẳng bao lâu đủ ăn đều lên bàn, Khúc Kha mở một lốc nước có ga. Đây đều là đồ bọn cô chuẩn bị để ăn Tết nhưng chưa uống hết thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-151.html.]
Khúc Kha: “Không ở thể ở nhà tôi uống rượu được nên mọi người uống chút nước có ga nha.”
Bàn ăn nhà cô không lớn lắm, ngày thường còn thấy được. Hôm nay có thêm bốn người đàn ông trưởng thành, lại cộng với Tiểu Bảo thành ra khá chật chội. Kể cả như vậy Khúc Kha cũng không có ý định bảo mấy đứa bé đi phòng bếp hoặc ngồi trên bàn nhỏ. Cô muốn đối xử bình đẳng giữa mọi người với nhau.
Khúc Kha dẫn đầu nâng chén: “Cảm tạ mọi người dù bận bao việc vẫn đến hàn xá, không chiêu đãi tận tình, mọi người bao dung nhiều hơn nhé. Tôi ở chỗ này lấy trà thay rượu, à không, lấy nước có ga thay rượu kính mọi người một ly.”
Cô dẫn đầu nâng chén cụng ly.
Một ngụm nước ngọt uống xuống, người khác sôi nổi uống theo.
Khúc Kha buông cái ly, mỉm cười: “Mới vừa rồi là những lời khách sáo thôi, giờ nói xong lời khách sáo rồi thì tôi có chút lời muốn nói với mọi người.”
Cô cười xin lỗi, ngàn lần vô tội: “Tiếp theo các chú, các anh không cần thương lượng lại với nhau sao? Nhà tôi thật sự nhỏ lắm. Nếu lại thêm một người… Tôi thật sự không nghĩ muốn mời mọi người đâu. Phiền toái quá đi.”
Lời vừa nói xong, Trần biên tập da mặt mỏng có chút ngượng ngùng.
Những người khác da mặt dày cứ như nghe không hiểu gì.
Khúc Kha: “Vì sao mọi người lại đến, mặc kệ có ăn cơm hay không nha!”
Đỗ Tiểu Ngũ lộ ra một chút ý cười, đồng ý: “Được”
Khúc Kha càng không khách khí: “Thật ra tôi không muốn quản cơm anh đâu, tôi còn hi vọng anh không đến đấy. Không phải tôi không phúc hậu đâu nhé!”
Cô nhướng mày, có chút giống cô nhóc không biết lựa lời: “Chủ yếu là do công ty mấy người danh tiếng quá lớn, mấy lần anh tới xung quanh ai cũng nhìn bọn tôi bằng ánh mắt khác thường cả. Chịu không nổi đâu.”
Ánh mắt Đỗ Tiểu Ngũ lóe lóe, không nói gì.
Sắc mặt vốn bình thường giờ hình như căng chặt vài phần.
Trần biên tập cùng Lê quản lý: “……”
Không uống rượu cũng say hả?
Giờ nước có gas còn đỉnh như vậy?
Có điều bọn họ đều làm bộ như không nghe thấy.
Chỉ có anh trai ngoại quốc Tom không quan tâm mọi người đang nói cái gì. Hắn còn đang vội gắp đồ ăn, ăn nhanh, ăn nhanh thôi!
Cứ như đang có người đoạt đồ ăn với hắn vậy!
À đúng, không phải không có người đoạt đồ ăn với hắn. Đám người lớn đều có tâm tư khác nhưng mấy đứa nhóc lại ăn vô cùng hăng hái. Mấy người này lâm vào trận chiến tranh đoạt đồ ăn vô cùng khắc nghiệt.