Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:42:37
Lượt xem: 121
Tầm mắt Đỗ Tiểu Ngũ dừng lại trên người Tiểu Bảo vài giây, hình như có chút chần chờ, chẳng qua không hỏi gì thêm. Tiểu Bảo cứ thế đi theo Tiểu Đông, Tiểu Bắc cùng Lê quản lý ra cửa. Mấy ngày nay, ban ngày Tiểu Bảo đều sẽ tới nhà cô chơi, giữa trưa cũng ở bên này ăn cơm.
Đáp lại, Túc Bạch dạy học sau này đều không thu phí, miễn phí cho hai đứa nhỏ.
Như vậy cũng coi như mọi người cùng vui.
Từ khi có Tiểu Bảo, hai nhóc trai biến thành ba nhóc trai, bọn nhóc xuống lầu chơi càng nhiều. Đương nhiên cũng liên quan đến việc ăn Tết được đốt pháo, không chỉ mấy người họ mà đám bé trai chung quanh đều tụm lại với nhau, mỗi ngày vô cùng náo nhiệt.
Khúc Kha cảm thấy như vậy khá tốt, cô không hy vọng anh em trai vẫn luôn héo hon ngồi nhà, thế không phải chuyện tốt gì.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc vẫn còn khá nhỏ, có Tiểu Bảo ở đó cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.
“Anh nhớ rõ em chỉ có một anh trai, một em trai thôi mà?” Đỗ Tiểu Ngũ nhìn về phía Khúc Kha.
Khúc Kha gật đầu: “Đúng rồi, Tiểu Bảo là hàng xóm nhà bọn tôi, đây không phải không có việc gì thì tới chơi sao?”
Đỗ Tiểu Ngũ: “Nghe khẩu âm của nó, nó là người phương bắc?”
Khúc Kha mỉm cười: “Anh tới tra hộ khẩu sao?”
Đối với Tiểu Bảo, Khúc Kha không nói chuyện nhiều nhưng cũng tự nhiên thoải mái.
Lúc này Lê quản lý cùng ba đứa trẻ cùng xuống lầu, mới vừa xuống dưới đã gặp được một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Trong tay hắn còn cầm tờ giấy, nhìn vài người, nói: “Xin nhỗi*, quấy rầy một chút.”
*Anh ngoại quốc nên một số chỗ anh bị ngọng nhá.
Lê quản lý: “???” Gã ho khan một tiếng, lưng thẳng tắp: “Ngài có chuyện gì sao?”
Người ngoại quốc kia nắm tờ giấy, nói: “Ngài quen thuộc khu này, liệu có biết một vị là tiểu thư Cao Nhược Huyên không?”
Lê quản lý: “Ớ?”
Gã kinh ngạc nhìn về phía người nước ngoài này, thấy vị này chỉ là một tên tiểu bạch kiểm người nước ngoài tô son trát phấn đang chớp mắt to lặp lại lần nữa: “Cao Nhược Huyên.”
*Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai xinh đẹp, trắng trẻo, thư sinh. Nghĩa khác còn chỉ trai bao.
Lê quản lý đánh giá trên dưới hắn, có chút không yên tâm về người nước ngoài này, lại lo lắng chậm trễ chuyện của Khúc Kha. Rốt cuộc có thể tìm tới nơi thế này chắc không phải người không quen biết. Lại nói kể cả gã không nói thì cũng có người khác nói.
Gã hơi chần chờ, gọi lại: “Cậu chờ một chút.”
Ánh mắt anh trai ngoại quốc sáng lên, vội đáp: “Hóa ra các người quen nhau!”
Lê quản lý vỗ vỗ Tiểu Bắc, nói: “Nhóc lên lầu hỏi đi.”
Tiểu Bắc vèo một cái chạy lên lầu, đừng nhìn chân ngắn chứ chạy nhanh lắm. Bé vừa đi đã quay lại, lúc về vừa lúc Khúc Kha nói câu “Tra hộ khẩu” kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-149.html.]
Tiểu Bắc thở phì phò nói: “Chị, bên ngoài có người tìm chị!”
Khúc Kha: “Hả?”
Tiểu Bắc: “Một người nước ngoài.”
Vừa nghe nói vậy, Khúc Kha càng thêm kinh ngạc, cô nghi ngờ nói: “Người nước ngoài? Chị không quen biết người nước ngoài nào mà? Đi, chị cùng em đi xuống xem thử.”
Khúc Kha nói xuống lầu nhưng lại đè vai Tiểu Bắc lại, Tiểu Bắc lập tức hiểu, đứa bé lanh lợi ngồi trên ghế than: “Mệt mỏi quá.”
Khúc Kha: “Vậy em ngồi nghỉ đi, chị xuống dưới lầu.”
Trần biên tập: “Cô Cao, chú cùng cháu xuống nhìn xem sao?”
Khúc Kha lắc đầu, cười nói: “Không cần.” Dù không biết ai tìm mình nhưng trong lòng Khúc Kha không quá lo lắng.
Chỉ là… ai thế?
Khúc Kha bịch bịch xuống lầu, vừa thấy người đã kinh ngạc nhướng mày: “Là anh?”
Anh trai ngoại quốc nhìn đến Khúc Kha, ngây người một giây, rất nhanh hình như cũng nhận ra cô, vui mừng phấn chấn: “Là em!”
Hóa ra hai người có quen thật. Lần trước Khúc Kha mua bánh kem bị người ta đ.â.m phải chính là vị này. Cô còn nhớ rõ tên của hắn, cực kỳ đặc biệt, Tom.
“Tom tiên sinh, em là Cao Nhược Huyên, anh tìm em có chuyện gì sao?”
Tom kinh ngạc nhìn cô rồi mới bừng tỉnh: “Đúng đúng đúng, anh tìm em.” Hắn vội đưa ra giấy chứng nhận của mình cho Khúc Kha: “Anh giờ đang đảm nhiệm chức phó chủ biên ở Họa báo Yogurt.”
Hắn vui thật: “Bọn anh lúc đầu vẫn luôn nhận được bản thảo của em. Anh cảm thấy em viết rất tốt, đọc thôi cũng thấy ngon rồi. Gần nhất vẫn luôn không nhận được bản thảo của em, anh vừa lúc tới khu gần đây bèn nghĩ tự mình tới gặp em. Chắc có ai đã “đào” em đi à? Đừng vứt bỏ anh chứ!”
Khúc Kha sâu kín: “…… Là tạp chí bọn anh?”
Tom: “Đúng đúng đúng, là không ‘lên’ vứt bỏ tạp chí bọn anh.”
Khúc Kha cân nhắc một chút hỏi: “Lúc trước ăn Tết nên em vẫn luôn nghỉ ngơi không gửi bài, đương nhiên, về sau em vẫn tiếp tục làm.”
Tom xoa tay nói: “Vậy không biết, anh có thể cùng em nói ‘lói’ chuyện không? Thật ra anh có một idea không tồi.”
Khúc Kha: “Dĩ nhiên được, chẳng qua nhà em đang có khách, hy vọng anh đừng để ý.”
Tom: “Không ngại, không ngại.” Hắn vui mừng: “Thật không nghĩ tới hóa ra em chính là Cao Nhược Huyên. Em hình như em cao lên một chút đó.”
Khúc Kha phồng phồng má: “Em vốn dĩ sẽ cao.”
Tom: “Cũng đẹp hơn rất nhiều.”
Khúc Kha tiếp tục phồng má: “Em vốn dĩ đã đẹp.”