Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:40:56
Lượt xem: 140
Khúc Kha: “Làm sao vậy?”
Cô mở thử radio, ban nãy vẫn còn tiếng kêu thảm thiết như g.i.ế.c heo thì giờ đã khôi phục như bình thường.
Khúc Kha: “OK! Hoàn thành!”
Lúc này mọi người đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, ánh mắt mẹ Hứa nhìn Khúc Kha càng thêm nóng bỏng.
“Tôi biết ngay mà, tôi biết Cao tiểu thư lợi hại nhất, không gì không làm được.” Mẹ Hứa chân thành nhiệt tình khen lấy khen để, miệng không ngừng chút nào.
Mấy người làm khách xung quanh cũng phụ họa, nhìn có vẻ chân thành.
Khúc Kha nghĩ, có lẽ Lê quản lý nịnh bợ nhiều nên ảnh hưởng đến cô. Giờ người ta nói vài câu như vậy cô cũng chẳng cảm thấy họ nịnh nọt gì. Chậc… cô còn thấy chân thành nữa đấy!
Khúc Kha: “Em sửa cho chị xong rồi đấy nhưng bên trong có mấy linh kiện cũ quá rồi, chờ sang năm mới chị tìm một cửa hàng rồi đổi đi, không phải chuyện gì khó đâu.”
Lam tiểu thư: “……” Chị phồng má nhìn Khúc Kha, hỏi lại: “Em còn cái gì không biết nữa không?”
Mấy món đồ điện gia dụng nhà chị cô nhóc đều có thể sửa tốt. Người khác nghĩ thế nào Lam tiểu thư không biết chứ bản thân chị thì phục thật.
“Sao em lợi hại như thế chứ?”
Khúc Kha hơi hơi vênh mặt, mỉm cười: “Không cần sùng bái em đâu nha.”
Lam tiểu thư phụt một tiếng bật cười, chị chỉ có thể lắc lắc đầu bất đắc dĩ: “Đứa nhóc nhà em đó!”
Khúc Kha làm xong việc cũng không ở lâu, bên ngoài náo nhiệt hình như đã muốn tan nên cô cũng ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa đã thấy Túc Bạch đứng bên ngoài, cũng không biết anh đã đứng ở chỗ này bao lâu.
Anh nhìn Khúc Kha, nhẹ gật đầu, xoay người lên lầu.
Khúc Kha thăm dò nhìn nhìn, đảm nhắc vẫn chưa tan cuộc, thế mà lại bắt đầu tiếp.
Nghĩ nghĩ, chắc Túc Bạch muốn đưa cô về.
“Ai u, Thầy Túc à, anh thế mà lại hào phóng quá nhỉ?” Khúc Kha nhất thời không nhịn được miệng bắt đầu trêu chọc.
Túc Bạch dừng bước chân đang định đi lên lầu, từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Em muốn gây chuyện đấy à?”
Khúc Kha lập tức ôm quyền: “Không muốn! Em sai rồi.”
Cô rất nhanh đã dũng cảm nhận sai, Túc Bạch hơi mím môi, khóe miệng như có như không nhếch lên một chút.
Túc Bạch lên lầu, Khúc Kha cảm giác được có người nhìn mình, vừa quay đầu lại đã thấy Nguyễn Đình. Cô ấy nhẹ giọng: “Hóa ra thật sự có người trông giống nhau như vậy.”
Khúc Kha ánh mắt lóe lóe, cười nói: “Thế nào? Cậu còn cảm thấy tôi giống với bạn cậu không?”
Nguyễn Đình vội xua tay nói: “Không phải, tôi biết là không phải rồi. Hai người khác nhau rất nhiều. Người bạn kia của tôi là đại gia khuê tú, dịu dàng lắm, không giống cậu nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-145.html.]
Khúc Kha trêu chọc: “Vậy tức là cậu nói tôi không hiền lành hả?”
Nguyễn Đình đỏ mặt vội giải thích: “Không phải, không phải.” Cùng cô bạn này nói chuyện luôn có cảm giác thất bại.
Khúc Kha nhìn cô ấy gấp thành cái dạng này, dỗ: “Được rồi, chỉ trêu cậu thôi. Không dịu dàng cũng không phải lời nói không dễ. Ai nói con gái thì nhất định phải dịu dàng? Cậu nói đúng không?”
Nguyễn Đình nhẹ gật đầu, có chút sùng bái: “Tôi cảm thấy cậu thật lợi hại, còn biết sửa radio nữa.”
Khúc Kha: “Thật ra không có đâu, hơn nữa nhiều nghề tay trái sau này dễ kiếm cơm hơn. Tôi không biết làm những việc tinh tế như thêu hoa nên chỉ có thể học một số công việc thô ráp vậy thôi.”
Nguyễn Đình: “Cậu như vậy mới thật lợi hại!” Ánh mắt cô ấy nhìn Khúc Kha như có ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng.
Khúc Kha: “Đột nhiên thấy hình tượng bản thân lớn lên hẳn.”
Nguyễn Đình cười: “Vốn dĩ cậu đã rất siêu rồi.”
Hai người lại nói chuyện một lúc. Nhìn thấy pháo đã đốt xong, sắc trời không còn sớm nữa mới chia tay.
Khúc Kha dẫn Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lên lầu.
Tiểu Bắc: “Chị ơi, đấy là bạn chị à?” Bé nghiêng đầu nói: “Em biết chị ấy.”
Lúc này ba người đã vào cửa, Khúc Kha hỏi: “Em quen cô ấy à? Ở Phụng Thiên?”
Tiểu Bắc buồn bực nhìn cô nói: “Phụng Thiên gì chứ? Em không biết, chị ấy từ Phụng Thiên tới à?” Bé con lập tức cảnh giác hơn, nói: “Người đó có thể tin hay không?”
Khúc Kha: “Bọn chị chỉ vô tình gặp mặt, không có quan hệ gì. Cô ấy là bạn Trung học của chị nhưng không quá thân. Chị đã phủ nhận thân phận mình rồi, chắc cô ấy không hoài nghi đâu. Em làm sao mà biết cô ấy?”
Tiểu Bắc: “Chị ấy ở phía sau cách hai con phố. Cha chị ấy lúc còn trẻ theo đuổi tự do yêu đương, vứt bỏ vợ ở nhà rồi cùng bạn học chạy trốn. Ở bên ngoài mười mấy năm, sinh được hai đứa con, năm trước mới về đó.”
Tiểu Bắc quả nhiên là đứa nhỏ hóng hớt vạn sự thông, đến chuyện này mà cũng biết luôn. Khúc Kha cười: “Hóa ra là như thế! Cuộc sống của cô ấy có vẻ cũng không phải rất tốt.”
Tiểu Bắc gật đầu ra vẻ người nhớn nói: “Đúng thế, bởi vì người nhà họ rất đông, một đám chú thím, anh chị em họ cơ. Hơn nữa cha chị ấy còn có vợ con ở bên này. Người kiếm tiền chỉ có bằng đó mà người tiêu tiền lại nhiều nên dĩ nhiên không sung sướng gì rồi.”
Cách nói chuyện này cực kỳ giống mẹ Hứa.
Khúc Kha dở khóc dở cười, cô niết khuôn mặt Tiểu Bắc, nói: “Em nói em làm sao mà biết được thế?”
Tiểu Bắc hắc hắc cười: “Em nghe mấy người mẹ Hứa nói đấy.” Bé còn rất kiêu ngạo: “Mọi bí mật đều không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Khúc Kha: “…… Cho nhà mi đắc ý này…”
Tiểu Bắc: “Há há!”
Khúc Kha: “Được rồi, biết thì biết thế thôi nhưng đừng đi ra ngoài nhiều lời.”
Tiểu Bắc vội ưỡn n.g.ự.c ra vẻ: “Em biết mà, em sẽ không nói ra ngoài đâu, em ngoan nhất.” Bé vội kéo ống tay áo anh trai tìm đồng minh: “Anh ơi, có phải em ngoan nhất không?”
Tiểu Đông: “Em trai ngoan nhất.”