Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:40:00
Lượt xem: 103

Một người đàn ông nói: “Mấy người có xem báo tin tức hôm nay không?”

Một người đàn ông khác: “Ông nói bài viết về Đỗ tiên sinh kia à? Đừng nói chứ tôi thật không nghĩ tới đó, hắn cùng suy nghĩ của tôi hoàn toàn không giống nhau.”

“Tôi nói là, ông có nhìn tên người viết kịch bản không? Người viết kịch bản cho bài viết kia là Thường Hoan Hỉ đấy. Có biết truyện 《 Cuộc phản công nghèo khó 》không? Đó đó!!”

“Chắc không phải đâu? Tôi cảm giác văn phong kém rất nhiều nha, Thường Hoan Hỉ viết nhiều ý tưởng hơn cơ! Nếu trên báo nói thật thì cũng buồn cười quá! Chỉ là bài viết đưa tin thông thường thôi.”

“Chẳng lẽ này còn có chuyện trùng bút danh?”

“Cũng không phải không có khả năng chứ?”

Lỗ tai Khúc Kha giật giật, cô yên lặng đưa anh em trai mình rời đi.

Cô lúc bắt đầu cũng không nghĩ ký tên “Thường Hoan Hỉ” nhưng ai bảo Đỗ tiên sinh người ta yêu cầu chứ? Cầm tiền của người ta, cô chỉ có thể làm như vậy.

Làm người quá gian nan rồi.

Ba người lại đi dạo trên phố, tuy rằng mới 29 tháng chạp nhưng đã có vài người đốt pháo, từng đợt tiếng bùm bùm vang lên khiến Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc hưng phấn cực kỳ. Con trai ai chẳng thích cái này.

Tiểu Đông vội vàng hỏi: “Em gái, ngày mai bọn mình có thể đốt pháo không?”

Khúc Kha: “Đương nhiên có thể. Kể cả hôm nay bọn mình cũng có thể đốt mà. Nhà bọn mình có nhiều lắm, nếu hai người thích thì hôm nay cũng có thể đốt một ít.”

Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc liếc nhau, kích động quá đi.

“Nhưng khi đốt phải cẩn thận nha.”

“Được!” Cả hai vội đồng ý.

Ba người đi dạo thêm một lúc mới về nhà. Lúc này đã chạng vạng, mùi thơm bao quanh khắp khu nhà, hình như nhà nào cũng làm đồ ăn ngon. Khúc Kha: “Thế này cũng thơm quá rồi?”

Khúc Kha cởi áo ngoài ra rồi đổi sang quần áo ở nhà. Lúc ở nhà vẫn nên mặc đơn giản chút mới thoải mái. Dù nhìn quê mùa 100% nhưng độ thoải mái lại tăng lên 100 lần.

Lúc cô thay quần áo hình như có nghe loáng thoáng thấy tiếng đập cửa. Mọi người đi ra nhìn thấy trên bàn đã bày một mâm tôm chiên nhỏ.

Khúc Kha: “Ai đưa tới thế?”

Tiểu Đông: “Tiểu Bảo đưa tới đấy, do nhà họ làm.”

Khúc Kha thử một miếng, gật đầu: “Ăn ngon.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-143.html.]

Tuy kém tay nghề của Lê quản lý nhưng vẫn rất ngon.

Cô vén tay áo chuẩn bị làm cơm chiều thi lại nghe thấy tiếng đập cửa vang lên lần nữa. Lần này bên ngoài là Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu: “Nhà bọn em làm chút đồ ăn, đưa cho nhà chị một ít.”

Không bao lâu sau lại thấy bà Bàng tới gõ cửa, ngay sau đó là mẹ Hứa, một lúc nữa… Chẳng mấy chốc Khúc Kha còn chưa làm đồ ăn mà nhà cô đã tràn đầy một bàn.

Nhà cô chỉ có ba người cũng chẳng ăn hết nhiều như thế. Vì vậy Khúc Kha cũng không làm thêm. Nghĩ nghĩ cô cắt ít thịt rồi làm một đĩa thịt kho tàu. Chút thịt thế mà cũng tràn đầy một nồi.

“Tiểu Đông, Tiểu Bắc!! Hai người giúp em đưa sang mấy nhà hàng xóm mỗi nhà một ít nhé. Mỗi nhà một chén chắc cũng đủ đấy.”

“Được.” Hai đứa nhóc tách ra cùng làm việc, nhanh nhẹn chạy hết lầu trên lầu dưới. bận rộn cực.

Đây là năm mới đầu tiên thời dân quốc của Khúc Kha, cũng là năm mới đầu tiên mấy đứa bé cùng nhau tới Thượng Hải. Bọn cô cũng chẳng có cảm giác rời xa nhà gì. Ngược lại còn thấy mỗi ngày trôi qua thật náo nhiệt.

Cảm tưởng như mọi chỗ đều lộ ra hơi ấm.

Ăn xong cơm chiều, Tiểu Đông và Tiểu Bắc lập tức ôm lấy hai túi pháo đi xuống lầu. Bọn cô mua rất nhiều nhưng hai người họ vẫn tiếc không dám đốt hết. Dù sao còn ngày mai, ngày kia rồi ngày kia nữa… Nói chung muốn từ từ đốt.

Ấy thế mà nhà cô vẫn là nhà mua nhiều vào nhất. Đa số gia đình ở đây chỉ đốt một ít pháo mang tính tượng trưng.

Thế nên xung quanh hai anh em đã rất nhanh mênh m.ô.n.g cuồn cuộn biết bao nhiêu bạn nhỏ, có hai anh em Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha lầu trên, lại có Tiểu Bảo lầu dưới, con trai bà Bàng nhà đối diện hay vài thiếu niên lớn nhỏ khác. Mọi người đều đi xuống lầu cùng chơi.

Khúc Kha: “Cẩn thận một chút.”

Tiểu Đông nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Khúc Kha cũng mặc một chiếc áo bông vừa dày vừa nặng đi theo xuống lầu. Tuy nhiên nếu bảo cô đốt pháo thì không được. Cô chỉ ngồi vào một góc rồi nhìn đám bé trai bướng bỉnh chơi.

Mẹ Hứa đi ra nhìn thấy cười: “Cháu sợ à?”

Khúc Kha lắc đầu: “Không sợ đâu.”

Mẹ Hứa chỉ cho là cô mạnh miệng.

Khúc Kha không sợ thật. Trước khi xuyên qua cái gì cô cũng phải tự làm, dĩ nhiên đốt pháo cũng chẳng nói chơi. bản thân cô không sợ nhưng phản ứng tự nhiên của thân thể này lại có hơi sợ. Năm trước lúc ‘cô’ còn ở Bạch gia, đám người kia ăn Tết cũng đốt pháo nhằm cố ý hù dọa ‘cô’.

Do nguyên nhân này nên hành vi của cô gần như là phản xạ có điều kiện.

Thời đại này cũng chẳng có đồ chơi gì tốt cả. Chỉ một ít pháo cũng kéo tới bao nhiêu người, người ở khu nhà bọn cô lại còn có thêm cả đám trẻ con nhà khác cùng nhau nhao nhao gọi loạn, oa oa kêu to, náo nhiệt vô cùng.

Khúc Kha đứng xa xa nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.

Loading...