Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:38:07
Lượt xem: 119

Xem báo đi! Xem báo đi! Ông trùm Bến Thượng Hải, Đỗ Bách Tề tiên sinh công bố tự truyện độc nhất vô nhị trên báo tin tức! Con đường đi từ thiếu niên nhiệt huyết phấn chấn bồng bột giờ trở thành nhân vật truyền kỳ ở Bến Thượng Hải cơ trí trầm ổn!” Đứa nhỏ phát báo múa may tờ báo trong tay, không ngừng rao hàng.

Đây là kỳ cuối cùng của năm trước, 29 tháng chạp, các nhà gần như đều phải nghỉ nên cũng là ngày làm việc cuối cùng của đám nhỏ phát báo. Thành ra bọn nhỏ rao hàng càng thêm ra sức.

“Cho tôi một tờ.”

“Đứa nhỏ phát báo kia, lấy cho tôi một tờ.”

Con người ai chẳng thích hóng chuyện, nhất là khi Đỗ Bách Tề cũng là danh nhân Bến Thượng Hải. Không nói đâu ra, gần đây hắn cùng với minh tinh trẻ tuổi - tiểu thư Đào Mạn Xuân cũng có không ít chuyện đáng để viết vài bài. Rất nhiều tờ báo tin tức nhỏ không thiếu được chuyện ngấm ngầm hại người. Giờ lại đăng tải tự truyện của hắn nên dĩ nhiên khiến mọi người tò mò.

Mới sáng sớm báo đã bán rất chạy.

Khúc Kha xuống lầu mua quẩy chiên nghe được tiếng rao của đứa nhỏ phát báo cũng đi qua mua một tờ.

Cô cầm theo tờ báo đi về nhà, vừa đi tới lầu ba đã thấy Tiểu Thạch Đầu đang chuẩn bị đi xuống. Khúc Kha mỉm cười hỏi: “Hôm nay vẫn muốn làm việc à?”

Tiểu Thạch Đầu lắc đầu nói: “Không ạ, từ hôm nay trở đi bọn em nghỉ rồi, em xuống lầu mua bữa sáng.” Nhóc lại nói: “Chị ơi, rau dưa nhà chị còn nhiều không? Em định bán thêm một ngày nữa.”

Khúc Kha: “Vậy em chờ một chút rồi qua lấy nhé!”

Tiểu Thạch Đầu lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, nói vâng.

Khúc Kha vào cửa, người trong nhà đã dậy. Khúc Kha: “Bên ngoài siêu lạnh luôn, qua năm đến phiên hai người đi mua đồ ăn sáng đấy!”

Tiểu Đông cười tủm tỉm nói: “Được, em không cần đi nữa, về sau cứ để anh đi mua.”

Khúc Kha: “Vẫn là anh thương em nhất!”

Tiểu Đông duỗi tay xoa xoa đầu Khúc Kha nói: “Bởi vì em là em gái mà.”

Khúc Kha: “Ui, còn học xong cái này từ em rồi ha!”

Nhà bọn cô có Khúc Kha thích xoa đầu người khác nhất. Lâu dần Tiểu Đông và tiểu Bắc cũng dưỡng thành thói quen này. Hai người họ luôn như có như không học theo một ít động tác nhỏ của Khúc Kha.

Khúc Kha dần phát hiện ra, chẳng qua việc nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục nên cô chẳng để trong lòng.

Tiểu Bắc thò người qua, nhòm nhòm vào tờ báo hỏi: “Chị ơi, đây là bản thảo mà chị sốt ruột muốn viết cho nhanh đấy à?”

Khúc Kha: “Đúng vậy nha.”

Cô mở báo ra, nhìn thấy mặt trên có ghi tên người mời riêng viết kịch bản: Thường Hoan Hỉ.

“Em hi vọng việc ít đi một chút.” Tiểu Bắc vóc dáng nho nhỏ nhưng suy nghĩ lại rất trưởng thành.

Khúc Kha: “Vì sao thế?”

Tiểu Bắc: “Bởi vì mệt đó. Hơn nữa những người đó hình như đều không dễ trêu vào. Em không muốn chị tiếp xúc với những người không dễ chọc như vậy. Ai biết được họ là kẻ xấu hay người tốt?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-142.html.]

Những lời như vậy bị một đứa nhóc Nói ra ít nhiều đều có hơi buồn cười.

Khúc Kha: “Tiểu Bắc nhà mình nói có đạo lý đấy.”

Tiểu Bắc được khen lập tức ưỡn ngực.

Khúc Kha: “Qua ăn bữa sáng rồi bọn mình đi rạp hát.” Cô nói: “Dù sao giờ ở nhà cũng không có việc gì, không bằng ra ngoài đi dạo chơi.”

Thời gian Khúc Kha xuyên qua lâu như vậy mà còn chưa được đi xem diễn đâu. Vừa rồi lúc cô xem báo có thấy tuyên truyền về buổi diễn mới nên muốn đi xem náo nhiệt chút. Ba người thu thập xong rồi cùng ra cửa, cuối năm nhưng có vài cửa hàng đã đóng cửa.

May mắn xe kéo vài chỗ như rạp hát lại chưa đóng cửa.

Người đến người đi còn cực kỳ náo nhiệt.

Những ngày sắp năm mới như vậy rất nhiều người nếu thuộc gia đình tầm trung thì đều bỏ ra ít tiền tới những nơi đông người đông vui chơi. Thế nên lúc bọn cô đi qua thấy khắp nơi toàn người là người. Ba anh em tìm một góc, vị trí không được tốt lắm nhưng vẫn có thể đi vào xem.

Khúc Kha gọi một bình trà hoa lài, lại thêm ít hạt dưa, kẹo đậu hồ lô cùng vài món ăn vặt khác rồi ngó nghiêng xem náo nhiệt.

Khúc Kha xem không hiểu lắm chỉ thấy cực kỳ mệt mỏi, xung quanh toàn người với người. Đừng nghĩ rằng thời tiết tháng 1 lạnh thật nhưng không hề làm chậm trễ tình yêu cái đẹp của người ta. Liếc mắt một cái đã thấy có vài cô gái mặc sườn xám lộ chân. Khúc Kha nhìn vào đã thấy lạnh, lại không thể không khen đẹp.

Khúc Kha chăm chú quan sát đủ loại người. Tiểu Đông và Tiểu Bắc xem diễn cũng không hiểu lắm. Hai tên nhóc chú tâm ăn đồ ăn vặt trên bàn. Ba người đúng kiểu "không làm việc đàng hoàng". Mấy người ngồi cùng yên lặng nhìn trời, buồn phiền không hiểu sao mình lại phải ngồi chung bàn với mấy đứa không biết thưởng thức gì.

Vở diễn cuối cùng cũng xướng xong, Khúc Kha hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói: “Đẹp quá đi!”

Tiểu Đông: “Đúng rồi, đậu hồ lô ở chỗ này ăn ngon thật.”

Tiểu Bắc: “Em bóc được rất nhiều hạt dưa, cho chị này.”

Nhóc duỗi tay rồi thả một đám hạt dưa vào trong tay Khúc Kha. Khúc Kha: “Cảm ơn Tiểu Bắc.”

Tiểu Bắc che mặt bánh bao cười tủm tỉm.

Khúc Kha: “Còn xem nữa không?”

Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lần này động tác nhất trí lắc đầu: “Không xem.”

Tiểu Đông: “Đồ ngon không thể chỉ xem được.”

Tiểu Bắc dùng sức gật đầu: “Đúng thế.”

Ba anh em cùng đứng dậy, người ngồi cùng bàn yên lặng, đầu đầy hắc tuyến: “……”

Bọn mi thì xem cái gì?

Bọn mi chỉ xem đồ ăn ngon không thôi!!!

Dù không biết người khác nghĩ như thế nào nhưng đám người Khúc Kha vẫn chuẩn bị rời khỏi. Mấy người đứng dậy đi ra ngoài, lúc này lại nghe người ta nghị luận về Đỗ Bách Tề.

Loading...