Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:31:02
Lượt xem: 131
Túc Bạch ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc ta dỗ dành: “Được rồi, không khóc nữa, Tiểu Bảo không khóc. Về sau có cậu ở đây, không ai dám bắt nạt cháu.”
Tiểu Bảo khóc run rẩy rồi nấc lên: “Cậu ơi, cha đối với cháu không tốt, ông ấy đối xử với cháu không tốt một chút nào cả. Cháu không muốn về nhà, cháu muốn ở chỗ cậu. Cháu không bao giờ về nhà nữa, cháu không bao giờ trở về Phụng Thiên nữa đâu!”
Túc Bạch vỗ hắn nói: “Được rồi, không về nữa, xa như vậy, sao cháu dám chạy xa thế?”
Tiểu Bảo: “Nếu cháu không chạy thì không chừng đã mất mạng rồi. Lúc đám người đó nói chuyện cháu nghe lén được, à đàn bà kia cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ có con nên vội vàng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cháu. Như vậy sau này sẽ không có ai tranh với con bà ta nữa. Ả đàn bà đó tìm kẻ xấu đến. Mấy người ả ta tìm được đều cảm thấy cháu là bé trai, có thể bán được giá tốt nên mới không lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t cháu mà muốn đem cháu đến nơi khác bán. Cháu không muốn về nhà, cháu không bao giờ về nhà nữa. Cháu cũng không nghĩ muốn tìm mấy người cậu cả. Cháu biết họ không thương cháu chút nào. Bọn họ nhất định sẽ giao cháu cho cha cháu.”
Tuy Tiểu Bảo ban đầu cũng nói sơ qua về tình hình nhưng lại không kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
Khúc Kha vừa nghe đã cảm khái, đứa nhỏ này có thể chạy trốn, lại còn chạy trốn đến nơi xa xôi ngàn dặm ở đây quả thật không hổ là nam chính, thật không đơn giản.
Dù sao bọn cô không giống nhau.
Cô chỉ là một bé gái giả, còn nhóc ta lại là một tên nhóc chính hiệu.
Cô đồng tình nhìn tên nhóc kia, Tiểu Đông và tiểu Bắc cũng chớp mắt to, một bên nhìn nhìn mà không nói gì.
Mãi sau tên nhóc có vẻ như đã khóc mệt, run rẩy tựa vào vai Túc Bạch. Túc Bạch lập tức hỏi: “Tiểu Bảo, mệt mỏi rồi à?”
Lúc này nhóc ta đã bình tĩnh lại. Tiểu Bảo nhẹ gật đầu nói: “Vâng.”
Nhiều ngày chịu áp lực lớn như vậy khiến tâm lý của Tiểu Bảo bị đánh sụp. Nhóc ta khóc lớn một hồi mới cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi. Nhóc ta chỉ có thể dựa vào người Túc Bạch mà không nói gì.
Túc Bạch liếc nhìn thời gian nói: “Anh dẫn nó về đã.”
Khúc Kha gật đầu “Được.”
Túc Bạch hít một hơi thật sâu, ôm đứa nhỏ hơi cúi đầu với Khúc Kha nói: “Cảm ơn em.”
Khúc Kha vội xua tay: “Không cần khách khí.” Cô nhỏ giọng: “Trời xui đất khiến làm chút chuyện nhỏ thôi.”
“Quá muộn rồi, anh không quấy rầy em nữa, ngày mai sẽ đến trịnh trọng cảm ơn em sau.”
Khúc Kha: “Vậy thì không cần đâu, anh cứ về đi.”
Sau khi cậu cháu hai người rời đi, Khúc Kha mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. chuyện này phát triển đến kỳ quá nhưng đối với cô mà nói lại là tiến triển không tồi. Ít nhất cô không cần phải giữ Tiểu Bảo lại trong nhà.
“Em gái à, cha Tiểu Bảo thật không đáng tin cậy.” Tiểu Đông mở miệng.
Khúc Kha nhìn cậu cười nói: “Đúng rồi, hắn ta không chịu trách nhiệm, luôn có vài người như vậy, làm việc xong không chịu phụ trách.”
Tiểu Bắc vò đầu nói: “Không biết vì sao em cứ thấy anh Tiểu Bảo trông quen mắt lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-137.html.]
Khúc Kha kinh ngạc nhướng mày, lại thấy Tiểu Bắc tiếp tục vò đầu. Cô không nói thẳng ra nhóc ta là Thẩm Án Hoài. Dù sao trẻ nhỏ với người lớn không giống nhau, một khi nói rõ sẽ không tốt.
Khúc Kha: “Có lẽ trước đây đã gặp qua ở Phụng Thiên? Nó vừa rồi cũng nói bản thân không muốn trở về Phụng Thiên, có thể thấy trước đây nó tới từ Phụng Thiên.”
Tiểu Bắc: “Có thể là vậy.” Bé ngáp một cái buồn ngủ.
Khúc Kha: “Hai người đều đi nghỉ ngơi đi.”
Hai tên nhóc lập tức gật đầu, động tác nhất trí nói ừ.
Tiểu Đông lẩm bẩm: “Tiểu Bảo có thể tìm được người nhà thật quá tốt rồi.”
Khúc Kha cười hỏi: “Sao thế? Anh không muốn chia cho nhóc ta một nửa chiếc chăn à?”
Tiểu Đông: “Không phải. Anh chỉ thấy vui thay cho em ấy thôi!”
Khúc Kha: “Anh thật thiện lương.”
Tiểu Đông được khen lập tức lộ ra nụ cười hồn nhiên. Cậu gãi gãi đầu nói: “Anh cũng không tốt như em nói đâu. Chẳng qua anh cảm thấy Tiểu Bảo không phải là người xấu, em ấy còn là một người rất rất tốt. Bọn mình nên giúp đỡ Em ấy một chút.”
Khúc Kha trêu chọc: “Anh trai cảm thấy Tiểu Bảo là người tốt à? Vậy anh cảm thấy ông chú hôm nay là người tốt hay người xấu? Chính là người tìm chị viết tự truyện ấy.”
Tiểu Đông vội đáp: “Chú ấy chắc cũng là người tốt.”
Khúc Kha: “Ai?”
Tiểu Đông: “Ông chú này tuy rằng trông có vẻ hung dữ nhưng hình như là người tốt đấy.”
Khúc Kha bật cười: “Người tốt ha.”
Tiểu Đông nghiêm túc: “Người tốt với người xấu không thể nhìn vào diện mạo được đâu.”
Khúc Kha tươi cười càng thêm xán lạn, gật đầu: “Anh nói rất đúng.”
Tuy rằng chỉ số thông minh của Tiểu Đông không cao nhưng được dạy dỗ rất tốt, đơn thuần lại thiện lương.
Khúc Kha: “Được rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai em còn muốn đi làm đấy, 28 tháng chạp còn phải đi làm, em quá vất vả rồi!”
Cô hắc hắc cười trộm, từ trong túi lấy thỏi vàng ra quơ quơ: “Tuy công việc vất vả nhưng lại kiếm được không ít. Em sẽ viết cho chú ta thành tiên luôn, điều này cũng có thể được đấy.”
“Đàn ông không thể trở thành tiên được.”
Khúc Kha: “Thần tiên cơ mà.”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều che miệng cười.