Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:41:38
Lượt xem: 123
Tiểu Đông vò đầu, cười khẽ nói: “Thật khó hiểu, anh nghe thế nào cũng không hiểu.”
Khúc Kha: “Không nghe hiểu không sao, hai người chỉ cần biết đại khái ý nghĩa là được! Về sau từ từ anh sẽ hiểu được nhiều hơn.”
Tiểu Đông ừ một tiếng, gật đầu thật mạnh: “Anh sẽ ngoan, về sau anh sẽ hiểu được càng nhiều.”
Khúc Kha cười cười, duỗi tay xoa xoa đầu anh trai.
Cô nghiêng mắt nhìn về phía Tiểu Bắc, hỏi: “Vậy Tiểu Bắc thì sao? Tiểu Bắc đã hiểu chưa?”
Tiểu Bắc gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Em đã hiểu, mọi người đều có tiền thì sẽ không có ai nhìn chằm chằm bọn mình nữa.”
Khúc Kha phụt một tiếng bật cười, nói: “Là đạo lý như vậy, thế trước đó thì sao?”
Tiểu Bắc: “Trước đó em cũng đã hiểu, hoặc không nói hoặc muốn nói cũng đừng quản người khác muốn làm gì tiếp theo.”
Khúc Kha vươn ngón tay cái, Tiểu Bắc lập tức nhấp miệng nở nụ cười.
Tiểu Bắc nghiêm túc: “Chị, về sau em có gì chưa hiểu sẽ hỏi chị.”
Khúc Kha gật đầu: “Được!”
Khúc Kha: “Vậy… có thể tiếp tục ăn cơm rồi?”
Tiểu Bắc: “Có thể!”
Tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên, Khúc Kha nháy mắt ghé vào bàn, nói: “Chị không muốn lại ra mở cửa!”
Tiểu Bắc lập tức lên: “Em đi.”
Cậu đi mở cửa, bên ngoài hóa ra là Tiểu Thạch Đầu đang cầm một cái túi, nói: “Nhà anh mua lê đông lạnh, cho mọi người nếm thử một chút.”
Cậu lại đưa báo hôm nay cho Tiểu Bắc, nói: “Đây là báo hôm nay.”
Tiểu Bắc lập tức: “Anh chờ một lát, em đi lấy tiền.”
Nhóc từ bóp tiền nhỏ lấy vài đồng ra giao cho Tiểu Thạch Đầu, nói: “Cảm ơn lê đông lạnh của anh.”
Tiểu Thạch Đầu bật cười, nói: “Không cần cảm ơn đâu.” Cậu chần chờ một chút hỏi: “Chị Cao có nhà không?”
Tiểu Bắc: “Có, anh vào rồi nói.”
Tiểu Thạch Đầu định không vào vì biết mấy người vừa đi dạo phố rất mệt, chần chừ một lúc cậu mới vào.
“Tiểu Thạch Đầu ngồi đi.”
Tuy ở cùng một khu nhà nhưng Tiểu Thạch Đầu chưa bao giờ coi đám Khúc Kha giống mình. Người ta là người đọc sách, người có học đấy.
Cậu lắc đầu nói: “Không cần, chị Cao, em muốn hỏi một chút, đồ nhà mọi người ăn hết không?”
Khúc Kha: “???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-112.html.]
Tiểu Thạch Đầu có chút ngượng ngùng, chẳng qua điều chỉnh lại nhanh, nói: “Không phải mọi người trong khu nhà ở đều trồng đậu giá hay sao? Luôn sẽ có nhà dư một ít, em điền thu mua rồi bán ở cửa rạp chiếu phim. Hiệu quả khá tốt. Nếu nhà chị cũng ăn không hết thì bán cho em, em mang bán sang tay lại.”
Cậu vội giải thích: “Em bán cho khách bao nhiêu sẽ trả cho mọi người bấy nhiêu, không kiếm tiền của các chị đâu.”
Nhà cậu có thêm nghề bán đồ ăn này toàn dựa vào người ta dạy cho. Bây giờ tự nhiên lại kiếm tiền từ người ta. Bạch nhãn lang cũng không làm như vậy.
Khúc Kha a một tiếng, nói: “Nhà bọn chị quả thật ăn không hết.”
Lúc ban đầu còn có thể đưa cho hàng xóm cùng đám người Trần biên tập, Lê quản lý. Sau này cô dạy mọi người thì mỗi người đều tự ở nhà làm, không cần cô mang đồ ăn cho nữa. Thành ra Khúc Kha bên này rau dưa còn dư khá nhiều.
Cô nói: “Bán dĩ nhiên có thể. Chẳng qua em thu nhà người ta giá nào thì trả cho chị giá đó. Chị sẽ không để em làm không công đâu. Nếu em không đồng ý thì chị sẽ không bán đồ nữa.”
Tiểu Thạch Đầu: “Nhưng chị dạy cho bọn em...”
Khúc Kha: “Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau. Chị không thể để em không công thay chị bán đồ rồi không trả cho em một phân tiền nào được. Chuyện không có đạo lý như vậy, đừng nói lại nữa.”
Cô cười cười nói: “Em xem, một bàn đồ ăn này của nhà chị, còn có thêm lê đông lạnh đều là mọi người đưa mà. Chị đâu phải dạy không công cho mọi người?”
Tiểu Thạch Đầu: “……”
Khúc Kha: “Nhóc nếu không đồng ý thì bọn chị cũng không bán.”
Tiểu Thạch Đầu: “Vậy... được rồi.” Cậu nghiêm túc nhìn Khúc Kha, nói: “Cảm ơn chị.”
Khúc Kha: “Không được cảm ơn, nên nói hợp tác vui vẻ mới đúng.”
Cô cười cười nói: “Vừa lúc hôm nay cắt một đám, chẳng qua bọn chị thật sự không có sức nữa. Không bằng… nhóc làm?”
Tiểu Thạch Đầu lập tức: “Để em.”
Tiểu Thạch Đầu làm việc, động tác mau lẹ, sau khi thu xong còn nói: “Em lên lầu lấy cân.”
Tuy cô không dựa vào bán đồ ăn kiếm tiền nhưng cũng không lãng phí thực phẩm được.
Cô dựa vào trên ghế, mở báo ra xem. Tiểu Thạch Đầu lấy lại đây chính là báo tin tức. Loại báo tin tức này nội dung không hoa hòe lòe loẹt như một số loại báo khác mà mang tính chất chính thức hơn. Bên trong có một số tin tức có tác dụng trong một khoảng thời gian hạn định.
Lần trước lần sau một vòng cũng không thấy gần đây có chuyện gì nhiều.
Khi cô lật đến một trang trong đó, tay dừng lại.
Đây là một thông báo tìm người.
“Chị ơi, chị đang xem gì thế?”
Khúc Kha ngẩng đầu, nói: “Chị cảm thấy cái tên này có quen quen.”
Chẳng qua khi nhìn ảnh chụp thì lại thấy không quen lắm, chỉ là một cậu nhóc khoảng mười mấy tuổi, lớn lên khá xinh trai, môi hồng răng trắng, mặt mày tuấn tú, trên người diện một bộ trang phục kiểu tây. Nhìn vào cũng biết đây là con nhà phú quý.
“Là một tên nhóc.”
Tiểu Bắc cùng Tiểu Đông hai người đều nhòm qua, sôi nổi lắc đầu, “Không quen.”
Hai người đã học chữ được vài tháng nhưng những chữ phức tạp thì vẫn chưa đọc được.