Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:40:43
Lượt xem: 103
Mọi người cùng ra cửa, Khúc Kha hôm nay ăn mặc chỉnh trang cẩn thận nên đành ngăn xe kéo để đi. Ba người ngồi cùng nhau có hơi chen chúc nhưng cũng không hiếm thấy, người kéo xe thấy nhiều nên cũng không trách. Lúc xuống xe còn thấy được vài chiếc xe tư nhân, trong lòng cũng nhiễm vui sướng từ mọi người.
Lại nói tiếp, Khúc Kha không phải lần đầu tiên tới bên này đâu!
Kỳ thật cô trước đó đã tới đây một lần nhưng vì mặc quần áo tương đối mộc mạc nên bị ngăn lại, cuối cùng vẫn không vào được. Lần này Khúc Kha không mặc như vậy nữa. Cô sẽ vả mặt họ bạch bạch, không cho vào thì cô cũng chẳng thèm vào.
Dù sao cô cũng không nhất thiết muốn mua cái gì.
Lại không phải chuyện khó lường gì, nếu vì chuyện này mà tức giận thì không đáng. Ở thời đại này, chuyện bực mình như thế chẳng thiếu.
Đương nhiên, lúc này bọn cô mặc quần áo chỉnh chu nên mấy tên phục vụ đã cung kính kéo mở cửa lớn.
Cho nên nói, đây là thời đại nhìn người qua quần áo.
Lúc này những người có thể tiến vào cửa hàng bách hóa đều không phú thì quý. Nơi đây tản ra hơi thở "xa hoa", chỗ nào cũng lộ ra sự thời thượng và sang quý. Chắc hẳn do bây giờ là thời điểm cuối năm nên người cũng không ít, tốp năm tốp ba có thể thấy người phú quý đi với nhau.
Tiểu Đông: “Em ơi, bọn mình đi nơi nào thế?” Cậu tò mò ngó trái ngó phải, có chút câu nệ, mỗi tội lòng hiếu kỳ thắng thế nên vẫn nhịn không được nhìn xung quanh.
Bên này Tiểu Bắc lại nghiêm túc giữ chặt ống tay áo Khúc Kha, gắt gao mím miệng nhỏ như sợ lạc đường.
Khúc Kha: “Đi, bọn mình mỗi quầy đều dạo một tí.”
Nếu nói đến dạo phố đương nhiên phải ngắm nhìn một lượt chứ.
Nói như thế nào nhỉ? Khúc Kha cũng vui khi có thể mang hai anh em tới chỗ như vậy đi dạo. Như vậy sẽ mở mang tầm mắt. Tuy Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc hiện tại có vẻ đã dần dần hoạt bát lên nhưng một số thời điểm cô vẫn có thể cảm giác được hai người họ còn lo lắng và ỷ lại.
Ví dụ như Tiểu Đông không dám tự mình ngồi xe kéo. Tiểu Bắc chưa bao giờ tự đi chơi bên ngoài.
Chuyện Bạch gia vẫn làm cho họ không có cảm giác an toàn.
Có lẽ khi họ trưởng thành sẽ không như vậy. Mỗi tội bây giờ còn nhỏ nên trong lòng hai người họ vẫn hơi sợ. Cơ bản họ không thừa nhận, Khúc Kha cũng hiểu, bồi dưỡng tính cách ngay khi còn nhỏ rất quan trọng.
Khúc Kha không muốn họ quá mức ỷ lại vào cô. Như vậy với họ không phải chuyện tốt gì.
Cho nên bình thường cô vẫn sắp xếp hai người làm một số chuyện vừa sức, cũng sẽ đưa họ tới một số chỗ mở mang tầm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-109.html.]
Việc tạo lòng tin cho hai đứa nhóc này, gánh thì nặng mà đường thì xa.
Khúc Kha hít một hơi thật sâu, lộ ra gương mặt tươi cười nói: “Chúng ta tới người kia nhìn xem trước nhé?”
Khúc Kha nghĩ đến mỹ phẩm dưỡng da trong nhà hình như còn thừa không nhiều lắm nên cô chủ động vào quầy này. Đứng quầy là một vị tuổi không lớn lắm. Lại nói tiếp, nơi này căn bản không có nữ giới đứng bán hàng hoặc sở hữu cửa hàng. Đúng, không có công việc dành cho nữ.
Ở đây hoặc chỉ có mấy anh trai bán hàng hoặc là mấy ông chú.
Đừng thấy trên báo thỉnh thoảng kêu gọi người dân hăng hái thi đua, rồi cái gì mà phụ nữ không cần phụ thuộc vào nam giới này nọ. Tất cả chỉ là đánh rắm!!!
Ngoài miệng thì có hàng ngàn ngàng vạn câu câu dễ nghe nhưng tất cả ngành nghề đều không cho phụ nữ cơ hội phát triển.
Khúc Kha đi vào quầy hàng, anh trai phục vụ lập tức khéo léo chiêu đãi: “Chào tiểu thư, ngài muốn xem gì? Tôi sẽ hỗ trợ ngài.”
Khúc Kha nhìn về phía quầy, vậy mà kinh ngạc khi thấy được Chanel.
Nước hoa Chanel tinh xảo đặt trên kệ thủy tinh nhìn càng có vẻ xa hoa, tinh mỹ gấp nhiều lần.
Suy nghĩ một chút cô cũng hiểu ra, hình như trong khoảng vài năm ngày Chanel đã có thương hiệu. Giờ là tháng 12 của năm 33 nên nó xuất hiện cũng rất bình thường. Chẳng qua không nghĩ tới trên quầy hàng trong bách hóa cũng có bán.
Nhìn dáng vẻ của quầy này chắc chuyên bán đồ hải ngoại.
Anh trai bán hàng nhận thấy được tầm mắt Khúc Kha bèn giới thiệu: “Đây là hàng hải ngoại, là thương hiệu có danh tiếng lừng lẫy nước ngoài - Chanel. Lưu hương lâu dài, mùi hương hợp lòng người. Rất nhiều phu nhân, tiểu thư đều cực kỳ thích, khen ngợi mùi hương này có thể làm người lưu luyến quên lối về.”
Khúc Kha gật gật đầu, nước hoa tuy được nhưng cô lại chẳng dùng.
Cô hỏi: “Tôi muốn mua vài món dưỡng da, anh có thể giới thiệu cho tôi một chút không?”
Anh trai bán hàng lập tức lộ ra nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn, cực kỳ khéo léo: “Nếu ngài thích nước hoa vừa rồi thì đây còn có mỹ phẩm dưỡng da cùng nhãn hiệu, chất lượng cũng rất tốt. Doanh số bán của loại này không tồi, chất dưỡng tinh tế như lụa, mùi hương thơm nhẹ mà không quá gắt. Nếu sử dụng lâu dài còn có thể trẻ hơn so với bạn cùng lứa rất nhiều.”
Nếu ở thời hiện đại thì khách hàng chắc sẽ được lấy ra thử một lần. Tuy nhiên bây giờ thì chẳng có cơ hội như vậy. Các loại hàng hóa hải ngoại đều được bày ở ngăn tủ vô cùng tinh mỹ như muốn để lộ ra tư thế "Tui đây rất đắt, tui siêu tốt, mau mau đến mua tui đi".
Khúc Kha lại nhìn về đồ trang điểm khác phía trên quầy hàng, lúc này mới phát hiện quầy này tất cả đều là hàng hải ngoại.
Một vài thương hiệu lớn kiếp trước đã từng nghe qua đều đặt trong đó, tất cả phát ra ánh sáng lập lòe đắt đỏ.