Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:40:26
Lượt xem: 110
Ban đầu Khúc Kha còn có ý định đặt nhà hàng vào đêm Bình An rồi mang theo anh em trai đi kiến thức một lần cho biết. Mỗi tội thực tế không cho phép. Những nhà hàng có không khí giáng sinh hoặc đã bị người ta bao hết hoặc đã đủ bàn rồi.
Không có địa vị, không có thân phận, lại chẳng phải khách quen như bọn cô dĩ nhiên căn bản không đặt được chỗ.
Không đến nhà hàng cảm nhận một chút không khí lễ giáng sinh thì có khác gì ăn cơm ở nhà đâu?
Căn bản chả khác gì cả.
Thế nên Khúc Kha chỉ có thể từ bỏ.
Tuy không đặt được chỗ ở nhà hàng nhưng tiền nhuận bút vẫn đúng hạn tới khiến cô thêm vài phần vui sướng.
Không có gì có thể khiến người ta cảm thấy yên tâm, vui sướng hơn tiền cả.
Dù lễ Giáng sinh không như ý nhưng năm nay ăn tết sớm, nơi này cách khoảng một tháng đã phải ăn tết nên Khúc Kha dứt khoát đưa hai anh em trai nhà mình đi mua hàng Tết sớm. Kể cả nhà chỉ có ba người cũng không thể thiếu chuyện mua đồ Tết được.
Nhớ đến lúc bọn cô mới tới thượng Hải, mỗi người cõng một chiếc tay nhỏ mà giờ đã có thể tích cóp bao nhiêu đồ.
Mùa đông ở thượng Hải với Phụng Thiên hoàn toàn không giống nhau, nhiệt độ khác nhau. Bên này mang theo cảm giác ướt lạnh khiến người ta thấy không thoải mái. Khúc Kha mỗi lần ra cửa đều không thể thiếu: một áo bông, hai quần bông, dù biết chúng chẳng đẹp gì.
Nếu đẹp mà phải chịu lạnh thì cô lựa chọn ấm áp.
Hôm nay bọn cô tính đi Cửa hàng bách hóa Ấn Độ nên không thể mặc như vậy được. Nếu bọn cô dám mặc như vậy thì đừng mơ vào cửa. Anh giai đón khách của Công ty bách hóa hùng hổ, ghê gớm lắm.
Theo anh ta, không có một thân quần áo tốt thì không xứng vào cửa.
Khúc Kha đi vớ cùng sườn xám, lại mặc vào một chiếc áo khoác vải nỉ.
Cây cần vỏ, người cần quần áo, vốn chỉ được coi là cô gái kha khá nháy mắt giống như tiểu thư nhà phú quý rồi. Cô lấy kem con sò* ra thoa đều lắp tay rồi gọi: “Anh, Tiểu Bắc.”
*Kem con sò: một loại kem dưỡng phổ biến ở Trung quốc thời xưa, đựng trong hộp đựng hình con sò nên có tên vậy.
Hai người đã thay xong quần áo, mắt thấy Khúc Kha đưa kem con sò qua đều lần lượt thoa tay, đã quen cửa quen nẻo mà.
Tiểu Đông nâng tay lên, ngửi ngửi một chút, vui vẻ nói: “Thơm thơm.”
Khúc Kha: “Ra cửa thì mang bao tay vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-108.html.]
Không thể trách cô cứ nhắc liên tục được, ba người bọn cô năm trước ở Bạch gia. Bạch gia chỉ hận không thể đem bọn cô sai như đám nha hoàn gã sai vặt mà chà đạp. Thậm chí so với nha hoàn, gã sai vặt còn không bằng. Dù sao bọn cô tuổi đều rất nhỏ, làm việc căn bản không được bao nhiêu cả. Đám người đó dùng sức chà đạp bọn cô. Mấy kẻ nha hoàn, gã sai vặt, bà giúp việc càng thích bắt nạt kẻ yếu, biết nhà chủ nhân không thích bọn cô liền hận không thể đem mọi chuyện đẩy hết cho bọn cô làm.
Phương bắc lại tương đối lạnh, một mùa đông qua đi, tay chân ba người bọn cô đều đông lạnh đến không thể nhìn.
Tiểu Bắc tuổi còn nhỏ, thân thể cũng yếu nên càng chịu tổn thương do giá rét.
Năm nay vừa vào thu, thời tiết mới chớm lạnh, Khúc Kha đã cảnh giác bảo dưỡng cẩn thận cho cả ba anh em.
Nghe nói loại nứt da này nếu không cẩn thận về sau sẽ rất dễ tái phát, càng khó điều trị, càng khó dưỡng. Bọn cô chăm sóc cả năm mà mới chỉ tốt hơn đôi chút.
Phương Nam dù ướt lạnh khiến người ta cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không lạnh như phương Bắc. Vì vậy bọn cô lại càng phải cẩn thận, tình nguyện bỏ ra một chút củi lửa cũng không dám dính nước lạnh. Cô còn nghe theo kiến nghị của mẹ Hứa làm một chút nước cam thảo gì đó mỗi đêm ngâm tay ngâm chân, rửa sạch sẽ rồi thoa kem dưỡng.
Việc giữ ấm cũng phải làm cẩn thận, lại thêm đồ bổ ăn mỗi ngày.
Nhờ thế mấy đứa trẻ như bọn cô mới dưỡng tốt hơn, không có ai bị tái phát cả.
Dù không tái phát nhưng cứ mỗi lần ra cửa Khúc Kha lại võ trang toàn bộ.
Ba anh em cùng xuống lầu, vừa lúc gặp được mẹ Hứa ra cửa mua đồ ăn. Thấy bọn cô ăn mặc chỉnh chu, bà còn hơi kinh ngạc, ngay sau đó hỏi: “Mấy đứa định đi ăn tiệc à?”
Nói xong bà mới ngớ ra ba nhóc đều không phải người bản địa thì làm gì có tiệc rượu nào mà ăn?
Khúc Kha: “Không phải, chẳng phải sắp đến Tết rồi sao? Cháu tính mua thêm chút đồ. Dì cũng biết đấy, chỗ bách hóa kia nếu không mặc quần áo chỉnh trang chút thì làm sao họ cho bọn cháu đi vào?”
Lời này quả thật không sai chút nào.
Mẹ Hứa trong lòng xúc động gật đầu thừa nhận: “Vậy cũng đúng.”
Khúc Kha cho bà một ánh mắt “Mọi người đều hiểu”, nói: “Vậy cháu đi trước nhé!”
Mẹ Hứa: “Đi đi thôi.” Ngay sau đó, bà vội hỏi: “Dì đi chợ mua đồ ăn, mấy đứa có cần mua gì luôn không?”
Khúc Kha lập tức: “Nếu tiện thì nhờ dì mua giùm cháu ít xương sườn nhé!”
Xương sườn không phải ngày nào cũng có thể mua được đâu.
Mẹ Hứa: “Được rồi.”
Khúc Kha vội lấy tiền, mẹ Hứa ngăn lại: “Không cần, không cần, còn chưa chắc đã mua được hay không mà. Nếu mua được thì trở về trả tiền cho dì sau cũng không sao.”