Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:40:06
Lượt xem: 113

Người bình thường khả năng nhìn không ra cái gì chứ người như bọn hắn tiếp xúc đủ mọi tầng lớp xã hội, quá đã hiểu.

Đây là một loại cảm giác rất khó nói rõ.

“Vậy còn muốn điều tra bối cảnh của cô ta không?”

Đỗ Bách Tề chần chờ một chút, nghĩ nghĩ, lắc đầu cười nói: “Không cần!”

Hắn chậm rãi nói: “Tôi nghĩ có thể từ từ một chút cũng được.”

Đọc sách cũng không nhất định phải xem trước kết cục.

Sư gia: “Được.”

Khúc Kha kể cả khôn khéo lên trời cũng không thể tưởng được, kỳ thật nguyên nhân Đỗ Bách Tề muốn gặp cô đơn giản do cô là “Thường Hoan Hỉ”. Thậm chí sau khi gặp xong, cô cũng không nghĩ ra nguyên nhân bữa cơm hôm nay bắt nguồn như vậy.

Cô xuống xe, cùng gã đàn ông mặc đường trang xua tay: “Anh giai à, gặp lại sau nhá.”

Gã đàn ông mặc đường trang khóe miệng run rẩy một chút, dọc đường cô ồn ào không chịu được.

Khúc Kha đến hàng hiên nhìn thấy cửa phòng Lam tiểu thư mở. Khúc Kha nghiêng người nhìn qua, thế mà là Lê tiên sinh.

Gã thấy Khúc Kha thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Cháu rốt cuộc đã về, không có việc gì chứ?”

Gã cùng vợ vẫn luôn chờ ở đây, cũng không tiện vào nhà chỉ có 2 bé trai nên đành phải da mặt dày ngồi chỗ Lam tiểu thư bên này.

Khúc Kha lắc đầu nói: “Không sao, không cần lo lắng, cháu cơm nước xong liền quay lại luôn.” Cô cười tủm tỉm: “Cảm ơn chú quan tâm.”

Lê quản lý: “Cháu không có việc gì thì bọn chú yên tâm rồi, bằng không trong lòng chú cứ luôn bất ổn. Giờ xem ra không sao! Chắc do cháu viết quá nhiều khen tặng Đào tiểu thư khiến gã ta tò mò, đây đều do chú cả.”

Khúc Kha: “Không sao đâu, không cần để trong lòng.”

Hai người hàn huyên vài câu, Lê tiên sinh cùng Lê phu nhân lúc này mới yên tâm ra về.

Lam tiểu thư cũng ra ngoài vỗ vỗ cô, nói: “Đi lên nghỉ ngơi đi.”

Khúc Kha gật đầu: “Vâng.”

Cô bịch bịch bịch lên lầu, mới vừa đi lên đã thấy cửa phòng mở ra. Hai người Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều ló đầu ra dòm.

Khúc Kha: “Hai người sao lại mở cửa thế?”

Tiểu Bắc mềm mại: “Nghe được tiếng chị đó.”

Khúc Kha vào cửa, cười hì hì: “Hôm nay chị được mời khách đấy! Đi tiệm cơm Lâm Giang, đồ ăn nhà bọn họ có mấy món cực kỳ ngon. Thật sự siêu siêu ngon á! Hôm nào bọn mình cũng cùng đi ăn có được không?”

Khúc Kha còn chưa vào cửa đã nhao nhao khoe khoang.

Tiểu Đông: “Được!”

Tiểu Bắc cũng đi theo, hai người lôi kéo cô vào cửa.

Khúc Kha cũng không có giải thích tỉ mỉ chuyện ngày hôm nay, chỉ nói sơ qua: “Hôm nay em cùng một lão đại siêu lợi hại ăn cơm, trong lòng còn rất lo lắng đấy! Chẳng qua bọn họ không biết vì cái gì đều ăn ít lắm.”

“Ăn ngon còn ăn ít á?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-107.html.]

Khúc Kha: “Đúng vậy đó, nhìn dáng vẻ chắc không đói bụng.”

“Thật lãng phí.”

Khúc Kha gật đầu: “Còn không phải sao?”

Cô nhìn thời gian, nói: “A, còn vài phút, nhanh không là không kịp mất, em muốn tắm rửa.”

Thời gian nước ấm sắp hết rồi.

Khúc Kha cũng nói tiếp nữa mà vội lẻn vào phòng vệ sinh.

Nước ấm xối lên người, Khúc Kha cẩn thận nhớ lại từng chút chuyện ngày hôm nay. Nếu nghiêm túc mà xem xét lại thì chắc cô không để lại sơ hở lớn nào.

Họ cũng không biết người bán trang sức kia là cô;

Họ cũng không biết cô là Khúc Tri Thiền từ Phụng Thiên tới;

Chỉ cần không biết những chuyện đó thì những việc khác còn quan trọng không?

Hiển nhiên không quan trọng!

Ổn rồi!

Khúc Kha yên lòng, lẩm bẩm hát khúc ……

Đỗ tiên sinh mời không chỉ khiến Khúc Kha thấp thỏm mà cả Lê quản lý cũng bồn chồn mất mấy ngày. Dù sao cũng không biết vị kia có ý gì.

May mắn thời gian trôi qua cũng đủ khiến người ta dần yên tâm hơn.

Bởi khúc nhạc đệm như vậy mà ban đầu trong lòng Khúc Kha nhiều ít vẫn có chút thấp thỏm. Qua vài ngày chẳng có chuyện gì xảy ra cô cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô cẩn thận xem xét lại bản thân thấy mình chẳng làm gì đáng để lo lắng cả. Dù cô là con trai cũng không sao cả, mọi việc chẳng qua vì kiếm tiền thôi, lại chẳng nói thêm lời dễ nghe nào khác.

Giống như vị Đỗ tiên sinh kia muốn gặp cô thật sự chỉ vì cô giúp Đào tiểu thư viết bài vậy. Những chuyện cong cong quẹo quẹo khác một chút cũng không có. Đương nhiên cô có hai tầng thân phận khác đều bị tiết lộ. Nhưng có làm sao đâu?

Nếu cô muốn giấu thì có nhiều khách để che đi. Hơn nữa văn chương của cô chẳng có gì đáng xấu hổ để bị chỉ trích cả.

bản thân cô là người nhát gan nên không muốn lây dính dù chỉ một ít chuyện phức tạp.

Cho nên kể cả khi thân phận bại lộ, Khúc Kha cũng rất thản nhiên.

Tùy hắn thôi.

Cuộc sống dần khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu. Chẳng còn mấy ngày sẽ đến Lễ Giáng Sinh. Bây giờ vẫn chưa giống với đời sau khi đầy đường toàn tiếng Jingle Bells cực kỳ có không khí lễ hội. Lúc này chẳng có gì cả.

Đa phần người ta vẫn còn chưa biết đến Lễ Giáng Sinh là gì.

Mọi người để ý hơn là lễ Nguyên đám, chẳng mấy sẽ lại qua năm mới rồi.

Khúc Kha vốn cũng không nghĩ đến chuyện này, vẫn nhờ Lam tiểu thư nhắc nhở, Khúc Kha mới nhớ ra.

Khúc Kha là đứa tham tiền nên vừa nhắc đến Lễ Giáng Sinh đã không bỏ qua cơ hội tốt. Cô nhanh nhẹn viết 2 bài liên quan đến Lễ Giáng Sinh rồi gửi ra ngoài. Đương nhiên hai bản thảo này đều theo hướng phổ cập khoa học nhiều hơn.

Nội dung chỉ đơn thuần cùng mọi người nói thế nào là Lễ Giáng Sinh, một vài phong tục, chuyện xưa liên quan.

Loading...