Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:39:27
Lượt xem: 147
Nhìn Đỗ tiên sinh gần gũi như vầy, hắn cũng không chụp mũ người khác là biết khả năng của hắn thế nào, lại thêm một thân khí thế không che giấu được.
Ha, thật phù hợp với hình tượng đại ca trong tưởng tượng của mọi người.
“Bạn gái?” Đỗ Bách Tề cười một chút, hắn nhìn lướt qua Đào tiểu thư, Đào tiểu thư nhướng mày cười lại.
“Nhóc đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.”
“Cũng không phải, kỳ thật tôi biết không có gì đáng sợ nhưng vẫn không khống chế được bản thân thấp thỏm. Xong tôi nghĩ sang cái khác là tốt hơn rồi. Thật không dám giấu giếm, tôi kỳ thật một đường đều nghĩ không biết đến chỗ nào ăn cơm chiều?” Cô nhếch khóe miệng cười, nói: “Tôi đã sớm nghe nói nơi này đồ ăn rất ngon rồi.”
Đỗ tiên sinh: “Vậy không bằng cho đồ ăn lên?”
Hắn nhìn về phía người đàn ông mặc đường trang, người kia ấn cái bàn một chút rồi cũng ngồi xuống.
Rất nhanh, đồ ăn nối đuôi nhau bắt đầu lên mâm.
Khúc Kha nghiêng mắt nhìn đồ ăn, khóe miệng vẫn luôn ngậm ý cười, thể hiện đúng tư thái nhóc con không rành thế sự.
“Nghe nói Cao tiểu thư có chuyên mục mỹ thực ở Họa báo Yogurt?” Ông chú mặc áo dài cười: “Nếm thử xem có đáng giá viết một bài không?”
Khúc Kha mềm mại: “Được.”
Khúc Kha chuyên chú gắp đồ ăn, nói đến ăn cơm chính là tới ăn cơm thật, cực kỳ ngoan ngoãn. Trái lại ba người khác ăn không nhiều.
“Cao tiểu thư cảm thấy hương vị đồ ăn thế nào? Có cái gì muốn cải tiến không?” Ông chú mặc áo dài hiền từ cười hỏi.
Khúc Kha: “Ăn rất ngon. Chú à, tuy tôi viết văn nhưng tôi không phải vạn năng đâu nha, nấu ăn tôi không giỏi. Tôi biết khen người khác chứ bản thân không phải cao thủ nấu ăn đâu, sao dám chỉ điểm cho các người?”
Mọi người đều dễ tính cười cười.
Khúc Kha: “Ô, cái này là thạch dừa sao? Ăn rất ngon nha.”
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Khúc Kha: “Ừ.. ừ.”
Cả một bàn đồ ăn, mấy người này đều không có ý ăn. Thành ra chỉ có Khúc Kha ăn no, kể cả mỗi món nếm một ngụm cũng đủ cho cô no căng rồi. Càng đừng nói, món nào ăn ngon cô còn ăn không ngừng.
Cô ăn xong thì ngoan ngoãn nhìn về phía đám người kia.
Tóm lại, người ta kêu cô tới một chuyến chắc chắn không phải muốn xem cô ăn cơm đâu.
“Ngài kêu tôi tới chỉ để ăn thôi ư?”
Họ không đề cập tới, Khúc Kha tự mình nhắc nhở vậy.
Đỗ tiên sinh ha hả cười, tươi cười không có chút chân thành nào, ngược lại giống như cười lạnh.
Khúc Kha nhấp miệng, chờ đợi gã ta mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-105.html.]
Đỗ Bách Tề bật lửa một cây xì gà, cười nói: “Nếu tôi muốn viết bài tuyên truyền cho Bách Nhạc Môn cùng câu lạc bộ kinh doanh tốt một chút thì cô cảm thấy thế nào?”
Đỗ Bách Tề nhìn thẳng vào mắt Khúc Kha, Khúc Kha nghĩ nghĩ nói: “Không, chẳng thấy gì cả?”
Bị người này nhìn như có con sói lớn theo dõi vậy, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Giọng cô nhỏ hơn vài phần: “Việc này với xào bình luận phim là hai việc khác nhau. Hơn nữa, phim có thể xào lên cũng là vì Đào tiểu thư thật sự rất đẹp. Bằng không dù muốn cũng không dễ xào chủ đề như vậy. Nhưng Bách Nhạc Môn của chú thì tuyên truyền như thế nào hả? Chẳng lẽ tuyên truyền xem ai đẹp à! Ai người ta muốn nghe chứ?”
Đỗ Bách Tề cười như không cười nhìn chằm chằm Khúc Kha, Khúc Kha giọng càng nhỏ: “Như vậy thật sự không tốt đâu.”
Đỗ Bách Tề đột nhiên liền cười lên tiếng. Hắn nói: “Dựa vào một cây bút có thể lăng xê cô ấy đến nước này, đem phim xào bạo hỏa. Cô cảm thấy tôi có thể tin cô là một cái tiểu bạch thỏ đơn thuần sao?”
*Bạo hỏa: gây sốt, được chú ý
Khúc Kha nghiêm túc: “Tôi không phải tiểu bạch thỏ. Con người luôn là có cái am hiểu, cái không am hiểu nha. Viết lách là thứ tôi am hiểu, tôi biết cách tìm ra ý tưởng để viết sao cho thu hút người ta. Ông bảo tôi làm việc tuyên truyền này tức là đã đề cập tới lĩnh vực kinh tế vốn không phải thứ tôi am hiểu. Tôi nếu có thể biết làm thế nào giúp chỗ kia kinh doanh càng tốt thì tôi đi làm buôn bán luôn chứ còn ngồi nhà căng não vất vả kiếm vài đồng tiền trinh sao?”
Đỗ Bách Tề bật cười: “Vất vả kiếm tiền? Tôi thấy cô kiếm khá dễ đấy chứ?”
Khúc Kha trừng lớn mắt, nói: “Tôi siêu vất vả đấy.”
Đỗ Bách Tề đột nhiên duỗi tay. Khúc Kha hoảng sợ, không thể không lui về phía sau, chẳng qua mới vừa động đã nhớ ra giữa họ còn cách một cái bàn lớn cơ mà. Hắn không có khả năng đụng tới cô được.
Khúc Kha thật sâu hít một hơi.
Lúc này, Đỗ Bách Tề nói: “Nhóc đừng nhúc nhích.”
Bàn tay hắn nâng lên, đặt theo phương ngang, dù rất xa nhưng thật ra lại vừa vặn che phần lớn khuôn mặt cô, chỉ để lại đôi mắt.
Đỗ Bách Tề chậm rãi nói: “Chỉ nhìn đôi mắt thì trông nhóc có chút quen đấy.”
Khúc Kha: “Hở? Tôi đây giống ai? Tôi còn tưởng mình đẹp độc nhất vô nhị cơ.”
Lúc này Đào tiểu thư cười nhạo ra tiếng.
Khúc Kha lôi kéo khăn trải bàn một chút, một chút lại một chút
Đỗ Bách Tề: “Có chút trưởng thành hơn nhưng không giống lắm.”
Khúc Kha không nói, chớp mắt to.
Đỗ Bách Tề đột nhiên hỏi: “Tên của nhóc viết như thế nào?”
Khúc Kha: “Chính là Cao Nhược Huyên, Nhược trong……”
“Nhóc viết một chút xem thử.”
Khúc Kha a một tiếng rồi tiếp nhận giấy bút trực tiếp ghi ba chữ Cao Nhược Huyên lên. Ngay sau đó tờ giấy được giao cho Đỗ tiên sinh.
Đỗ Bách Tề hơi hơi híp mắt, vốn dĩ mắt nhỏ, chẳng hiểu híp vào nữa có nhìn ra cái gì không?