Cuộc Sống Trồng Trọt Giữa Núi Sâu Trong Ngày Tận Thế - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:20:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dẫn đường về nhà
Lại một trận lá cây rung động, hai bóng đen từ cây nhảy xuống.
Triệu Diệp Thanh suýt chút nữa bóp cò, may mà cô kịp rõ và phản ứng , vội vàng hạ s.ú.n.g xuống.
Thở phào một dài trong lồng ngực, cơ thể thả lỏng lập tức phịch xuống, hai con Hổ Hổ và Tuyết Bánh lâu gặp đang lững thững bước tới...
Xem tối nay thể ngủ ngon .
Hai đứa từ g.i.ế.c gấu đen ăn một bữa no nê thì về nhà nữa.
Triệu Diệp Thanh ôm hai con báo lớn đến mức còn tấm bạt lòng, dùng tay vuốt ve mấy cái thật mạnh.
"Hai đứa , trời nóng nên chạy đến núi tránh nóng ?"
Hai con hiểu , hai cái đầu báo cứ cọ mạnh cổ Triệu Diệp Thanh, hai tên bây giờ nhẹ, cứ cọ như khiến cô liên tục ngả về phía .
"Ối giời ơi, dừng dừng dừng, sắp ngã !"
Vẻ mặt Mục Hề cũng hiếm khi thư thái, hai con báo con bên cạnh canh gác, tối nay hai coi như đảm bảo an .
Thấy Triệu Diệp Thanh vui mặt, đưa cánh tay thương, chỉ là dùng nhiều sức, đỡ lấy Triệu Diệp Thanh sắp ngã ngửa .
"Cẩn thận... Hai con đây cũng ở , nhưng chắc là thấy tiếng s.ú.n.g của chúng quen thuộc, nên mới vội vàng chạy tới."
Triệu Diệp Thanh cũng nghĩ , hai con lúc còn bé xíu tiếng s.ú.n.g Mục Hề b.ắ.n c.h.ế.t lợn rừng , quen thuộc lắm.
Cô gạt gạt hai cái đầu, : "Nghe thấy tiếng s.ú.n.g nhà thì chạy về , nhưng đừng ai nổ s.ú.n.g các cũng vội vàng chạy đến nhé, là tự dâng cho khác ?"
Tuy bây giờ trong núi lẽ chỉ hai họ, liệu cả đời còn ai khác là một ẩn , nhưng cũng nhắc nhở một chút.
nhắc nhở thì ích gì, hai con báo hiểu, chỉ cứ cọ mặt Triệu Diệp Thanh mãi thôi.
Bây giờ Mục Hề cuối cùng cũng thể yên tâm ngủ, Triệu Diệp Thanh thức đêm đến nửa đêm xác định Mục Hề sốt, khẽ dặn dò hai con báo một tiếng, cũng mơ mơ màng màng ngủ .
Mục Hề thương sốt, ngược Triệu Diệp Thanh thương sốt.
Trời sáng Mục Hề tỉnh, thấy Triệu Diệp Thanh cũng đang ngủ, liền nghĩ tự t.h.u.ố.c .
Nhìn kỹ thì phát hiện sắc mặt Triệu Diệp Thanh bình thường, đưa tay sờ trán, một luồng nóng bỏng truyền đến.
Cậu vội vàng gọi Triệu Diệp Thanh nhẹ nhàng thức dậy, thấy cô mơ mơ màng màng tỉnh , mở bình nước cho cô uống một chút.
Triệu Diệp Thanh cảm thấy mềm nhũn sức, Mục Hề triệu chứng của cô giống cảm lạnh tối qua, "Cậu cái chắc là do hôm qua dọa , nghỉ ngơi thêm một chút , đừng vội dậy."
Trong lúc cực độ kinh hãi, dây thần kinh giao cảm căng thẳng quá mức dẫn đến tăng tiết adrenaline, nghiêm trọng sẽ bắt đầu sốt.
Tình huống chủ yếu là xoa dịu cảm xúc, chỉ cần sốt quá cao, vẫn nên cố gắng uống t.h.u.ố.c thì hơn, huống hồ bây giờ t.h.u.ố.c mang theo đa là kháng sinh Tây y, chỉ thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Mục Hề đau lòng tự trách, nếu do đề nghị núi, sẽ đến mức .
Dùng nước ướt khăn đặt lên đầu để hạ sốt vật lý, hai con báo tới, cảm nhận nhiệt độ đầu Triệu Diệp Thanh, liền thè lưỡi l.i.ế.m mặt cô để hạ nhiệt.
Chắc Triệu Diệp Thanh cũng lúc tỉnh dậy thì mặt đầy mùi nước dãi hôi hám, vội vàng đưa tay ngăn hai con báo .
Hiện tại nhiệt kế, đợi Triệu Diệp Thanh mơ mơ màng màng tỉnh , tự đ.á.n.h giá trạng thái của cũng giống sốt quá cao, liền nghĩ nhanh chóng lên đường trở về mới .
dậy, bước chân trở nên phù phiếm, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
Cô bỗng dưng cảm thấy buồn một cách khó hiểu, "Cậu xem, chúng hái hoa mà cũng gặp chuyện như , cũng khá kỳ diệu , nghĩ kỹ mà xem, con rắn đó dù bỏ tiền sở thú chắc cũng thấy ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-trong-trot-giua-nui-sau-trong-ngay-tan-the/chuong-267.html.]
Con trăn lớn như đúng là thấy sở thú nào , trong núi chỉ một con, về càng sớm càng .
Chỉ là bây giờ cả hai đều là bệnh nhân, một thương một ốm, còn tìm đường khỏi rừng.
Đầu óc Triệu Diệp Thanh cũng mơ hồ, tốc độ tư duy giảm hơn 50%.
Hai con báo vẫn canh gác rời , dường như chút lo lắng cho Triệu Diệp Thanh, bên cạnh cô, ánh mắt rời khỏi cô.
Triệu Diệp Thanh chợt linh cảm, chớp chớp mắt, "Hai đứa thể dẫn đường ?"
Thấy hai con hiểu, Triệu Diệp Thanh : "Đường về nhà thế nào?"
Không hai chữ "về nhà" kích hoạt nhận thức của hai con báo , chúng dậy và về phía .
Hai lập tức .
Có hy vọng!
Thu dọn đồ đạc, Triệu Diệp Thanh lấy thịt trăn đựng trong túi và với Hổ Hổ và Tuyết Bánh, "Hai đứa ăn một chút gì ."
Thức ăn họ mang theo hết, nhưng bây giờ cũng khẩu vị gì, thịt rắn gia vị khử mùi tanh, theo cách nướng nguyên thủy, cô thể nuốt trôi, cũng đói đến mức đó.
Cứ ngoài .
Hai con báo ăn uống trông vội vàng, nhưng chẳng mấy chốc, hai miếng thịt rắn lớn chúng nuốt sạch.
Động vật họ mèo đều thích sạch sẽ, ăn xong l.i.ế.m lông mới bắt đầu về phía .
Báo đường núi gồ ghề gần như là đất bằng, hai thì khả năng đó.
Đường mà báo dẫn là đường họ qua, cũng dễ dàng, cúi đầu theo hơn hai mươi phút, hai thành công chân núi.
Gà Mái Leo Núi
Chỉ là chân núi bên , và vị trí họ lên núi cùng một chỗ, còn thêm một đoạn đường nữa.
Đến chân núi hai liền nhận đường, cứ theo con sông nhỏ là .
Vị trí của họ giống như thượng nguồn con sông nhỏ, xuống quá khó khăn, ít nhất là leo núi.
Hai con báo cũng rời , cùng hai dọc theo bờ sông.
Đi bộ như khiến hai thấy một cây đỗ quyên đang nở rộ.
Chỉ thấy thôi, chứ hái .
Bông hoa đó mọc mặt đất, mà ký sinh một cây đại thụ cao gần hai mươi mét.
Đó là một cây đỗ quyên sống phụ sinh, rễ của nó bám đất mà bám sâu lớp rêu cây đại thụ trong Rừng Sương Mù.
Những bông hoa trắng lớn đang nở rộ, mỗi bông to bằng nắm tay lớn, Triệu Diệp Thanh mà xuýt xoa kinh ngạc, mắt chớp, ngây :
"Ở độ cao như , nó vượt qua đợt nắng nóng đó bằng cách nào chứ?"
Mục Hề trả lời, cũng thể hiểu , chỉ thể quy kết sự kỳ diệu của tự nhiên.
"Đã đỗ quyên, gần đây sẽ chỉ một cây, chúng về , đợi hơn mười ngày nữa, sẽ đến thu hoạch quả , tìm xem ."
Triệu Diệp Thanh vẫn còn sợ hãi : "Cứ tìm dọc bờ nước thôi, thể núi nữa, quá nguy hiểm."
Vùng núi sâu ít dấu chân , loài vật vô cùng phong phú, là rắn, ai là thứ gì.
Hai bộ nửa tiếng mới đến chỗ họ lên núi đó.