Cuộc Sống Trồng Trọt Giữa Núi Sâu Trong Ngày Tận Thế - Chương 208: Quả Biến Dị ---

Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:27:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi cả hai nhà, bò và cừu trong chuồng dám thả ngoài vì sợ chúng xông ruộng ăn hết cây trồng, đành nhốt tất cả chuồng gia súc.

Mục Hề định một thiết hẹn giờ, đến giờ sẽ tự động đổ thức ăn.

Thiết thô sơ khó .

Gà Mái Leo Núi

Treo thùng đầy thức ăn hoặc đống cỏ khô lên máng ăn bằng dây thừng, phía đặt một thiết nhỏ giọt nước. Đến sáng mai khi nước nhỏ hết, thức ăn phía sẽ vì quá nặng mà rơi máng ăn.

Tuy nhiên, cách chỉ đảm bảo bò, cừu, ngựa đói chứ thể cho ăn nhiều trong ngày như bình thường.

Việc cho gà ăn cũng đơn giản, họ kinh nghiệm dụng cụ cho ăn khi còn ở Mai Sơn.

Lần ngoài chỉ mang theo Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc, giao việc trông nhà cho Đại Hoàng và Tiểu Hoa.

Đáng lẽ định mang Hồ Hồ và Tuyết Bính cùng, nhưng hai con mấy hôm nay thấy về, nên chỉ đành hai hai chó.

Triệu Diệp Thanh tự quấn kín mít, “Dù bên đó cũng nóng, mặc thêm một lớp, đỉa sẽ c.ắ.n thịt .”

Đỉa đúng là thứ kinh tởm, hút m.á.u đành, còn tiết độc tố ngăn m.á.u đông .

Nếu một con đỉa chui quần áo, thì bộ quần áo đó chắc chắn bỏ , khắp nơi sẽ dính máu, c.ắ.n cho bừa bộn như hiện trường án mạng .

Ống tay áo và ống quần đều buộc chặt, khóa kéo áo khoác kéo lên tận cổ, che kín cằm và còn đội thêm mũ.

Trên tay là găng tay Mục Hề bằng da bò, mỗi một đôi.

Theo tính toán đây của hai , nếu trở về Mai Sơn bằng con đường cũ thì quá tốn thời gian. Nếu tìm con đường từ phía bắc trở về Mai Sơn, thì gần như thể thẳng về.

Ra khỏi rừng thông và xuống núi.

Dưới chân núi một con suối, đây họ từng đoán thể nó sẽ chảy về hồ núi ở phía bắc Mai Sơn. Nếu thể theo dòng suối đó về, hành trình sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Chuyến hai định xem xét tính khả thi , nếu thực sự thì sẽ nghĩ cách khác.

Mục Hề dìu Triệu Diệp Thanh chậm rãi xuống núi, mặt đất trơn trượt, đường gần chân núi, đá và đất gần như đều rêu phong bao phủ.

Triệu Diệp Thanh , “Rắc rối lớn nhất khi theo nguồn nước là sợ gặp thác nước những đoạn địa hình dốc . Một khi gặp , độ khó để vượt qua sẽ tăng lên nhiều.”

Cô cảm nhận cái lạnh rõ rệt da, cùng với tiếng nước chảy róc rách bên tai, cô sắp đến gần bờ nước .

Khi núi xuống rõ ràng, đến khi xuống đến bờ nước hai mới phát hiện con suối lớn hơn nhiều so với dự đoán ban đầu.

Có lẽ cũng vì gần đây mưa lớn khiến mực nước dâng cao hơn nhiều, bề rộng mặt nước trông chừng hơn sáu mét.

Chất lượng nước trông đục lắm, Mục Hề xổm bên bờ nước quan sát kỹ, “Chắc là nước rút khá nhiều , lúc nước dâng cao thì dòng chảy lớn hơn nữa, bờ sông vẫn còn dấu vết nước rút.”

Dòng nước vẫn còn khá xiết, t.h.ả.m thực vật hai bên bờ sông là rừng mưa nhiệt đới thấp, trong nước và ven bờ nhiều tảng đá lớn. Bề mặt những tảng đá nước che phủ còn mọc loại tảo đen mà cô từng thấy.

Ở giữa con sông mặt họ, một tảng đá lớn chậm dòng chảy. Bên cạnh tảng đá còn vài con cá nhỏ cỡ ngón út, bám đá dòng nước xiết cuốn trôi.

Loại cá nhỏ từng thấy, tuy tên nhưng chúng thích bám đá để nghịch nước, miệng giống như một chiếc giác hút nhỏ.

Đây là loài cá đặc hữu ở vùng núi quê hương họ, chỉ thể thấy ở những nơi môi trường , chất lượng nước ô nhiễm.

Mục Hề sang hai bên, “Chỉ ở đây tảng đá chặn thì còn qua , những chỗ khác càng khó hơn. Thế nào, qua ?”

Kế hoạch ban đầu là thăm dò phía , dọc hai bên bờ sông đều , nhưng lẽ chỉ ở đây là dễ dàng sang bờ đối diện, xa hơn thì thể qua nữa.

Triệu Diệp Thanh , “Dù bên nào cũng , thì cứ qua , thu hoạch đặc biệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-trong-trot-giua-nui-sau-trong-ngay-tan-the/chuong-208-qua-bien-di.html.]

Nước sông sâu lắm, chỗ sâu nhất khi lội cũng chỉ ngập quá đầu gối.

Chỉ là những tảng đá đáy sông trơn, hai cởi giày xách tay, nắm tay chậm rãi lội qua.

Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc nhảy phóc xuống sông, bơi vèo qua trong chốc lát, văng nước tung tóe lên Triệu Diệp Thanh.

Vừa đến bờ đối diện, Triệu Diệp Thanh cảm thấy uổng công đến. Không xa đó một cây dầu đang mọc, cây treo lủng lẳng mấy quả pháo màu trắng sữa.

Quả pháo hình dạng giống quả đào, là một loại quả biến dị xuất hiện khi lá hoặc quả của cây dầu nấm ký sinh.

Trà pháo khi mới mọc màu xanh non, lúc ăn chát. Đến khi trưởng thành hơn một chút sẽ bắt đầu lột vỏ.

Cho đến khi chuyển sang màu trắng sữa, hương vị mới là ngon nhất.

Triệu Diệp Thanh đưa tay về phía đó, Mục Hề xỏ giày xong, ngước mắt thấy chỗ cô chỉ, hai bước đến gốc cây, giơ tay hái hai quả.

Rửa sạch ở bờ nước đưa cho cô, , “Mắt cô tinh thật đấy.”

Mắt Triệu Diệp Thanh sáng rực lên, lâu lắm ăn thứ .

Quả pháo dày thịt, thể khi biến dị nó là lá dầu mỏng manh hạt nhỏ xíu. Phần thịt quả dày dặn, ăn ngọt giòn, sảng khoái.

Hai đến đây thu hoạch bất ngờ, coi như là một điềm lành.

Dự kiến sẽ về buổi tối, nên hai nhiều nhất cũng chỉ thể thăm dò một đoạn đường ngắn.

Đường núi khó , hai con ch.ó dẫn đường, về phía bốn tiếng đồng hồ cũng chỉ hai cây .

Tin đường gặp vết nứt đất nào, cũng dấu vết của dã thú.

Tin là quả nhiên địa hình dốc.

Khi hai gần ba cây , họ phát hiện mặt nước phía đột ngột gián đoạn. Đi đến chỗ nước biến mất, họ thấy dòng nước đổ xuống thẳng , tạo thành một thác nước nhỏ.

Thác nước quá cao, chỉ tám chín mét. Muốn tiếp thì vòng.

Mục Hề , “Hôm nay đến đây thôi, xa hơn thì sẽ về kịp. Cô còn hái thêm vài quả pháo khi về ?”

Nước sông đổ xuống phía , tiếng nước chảy lớn hơn, cả hai chuyện đều nâng cao giọng.

Triệu Diệp Thanh gật đầu, “Vậy thì thôi.”

Hai ăn một chút gì đó đường cũ, đến chiều tối thì trở về chỗ lội qua sông.

Trên cây dầu chỉ còn hai quả pháo, Mục Hề hái hết chúng xuống, đặt ba lô của Triệu Diệp Thanh và :

“Cây dầu thường chỉ mọc một cây, cô đợi ở đây, bộ vài bước lên núi tìm thử.”

Mục Hề nghĩ, nếu hôm nay thể tìm thêm vài cây dầu, đợi đến khi dầu quả, sẽ dầu cho Triệu Diệp Thanh gội đầu.

Triệu Diệp Thanh đưa tay vẫy hai cái mặt, xua những con côn trùng bay loạn xạ, “Đi cùng an hơn.”

Lúc mặt trời mới bắt đầu lặn về phía tây, ánh nắng dần chuyển sang màu vàng, rọi khu rừng như rắc một lớp bụi vàng lên t.h.ả.m thực vật.

Hai lên núi một đoạn ngắn, rõ ràng nhận sự khác biệt giữa hai ngọn núi.

Triệu Diệp Thanh càng càng cảm thấy chấn động, cô khỏi sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm , “Đây chính là khu rừng màn sương trắng bao phủ quanh năm ?”

 

Loading...