Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 38: Ngươi dám nói là không phải do ngươi làm

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:32:56
Lượt xem: 52

"Tính! Con bé tỉnh rồi!" Lúc trời rạng sáng, trong một y quán nhỏ ở trấn Thanh Hà, bỗng nhiên truyền đến âm thanh ngạc nhiên, vui mừng qua đi, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói hỗn tạp, còn có kèm theo mấy tiếng khóc.

Hai mắt Triệu Tương Nghi mở ra một đường nhỏ, mơ mơ màng màng nhìn mọi người trong nhà đang vây quanh nhìn mình, là thật, bọn họ tồn tại một cách chân thật, vẻ mặt đầy lo lắng cùng bi thương nhìn mình, đây không là mơ mà là sự thật!

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng nước mắt của Triệu Hoằng Lâm rơi trên gò má, cảm giác lạnh như băng, hít thật sâu không khí trong sạch mát mẻ này, nàng nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của cả nhà đang nhìn nàng.

"Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại sẽ không sao nữa..." Giọng nói Phương thị khàn khàn, khóc không thành tiếng.

Triệu lão gia tử ở một bên đỡ bạn già, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ lời an ủi.

Cổ họng khô khan, nàng muốn mở miệng nói nhưng vừa lên tiếng, một cách tự nhiên kêu: "Uống nước..."

Triệu Hoằng Lâm lau nước mắt trên mặt, lập tức quay người đi, bưng đến một chén nước ấm nhỏ, cần thận đưa đến trước mặt Triệu Tương Nghi, đỡ nàng ngồi dậy, chậm rãi chiếu cố nàng uống nước.

Làn nước ôn nhuận đổ vào trong yết hầu đã sớm khô khan, thần trí của Triệu Tương Nghi cũng minh mẫn trở lại, hai mắt hơi híp lại rồi mở to ra, tầm nhìn cũng không còn mơ hồ nữa.

Yết hầu không còn khô khan nữa, nàng nhìn mọi người đang đứng vây xung quanh nàng, lại nhớ đến cha mẹ kiếp trước mà mình đã vứt bỏ, nghĩ đến hành vi bất hiếu như trẻ con tùy hứng của mình, nước mặt không nhịn được liền rơi xuống.

Phương thị cho là thân thể nàng còn khó chịu, lập tức ôm lấy nàng, ân cần hỏi han, dụ dỗ: "Không sợ, Tương Nghi không sợ, sẽ nhanh qua khỏi thôi, đại phu có nói chỉ cần con tỉnh lại sẽ không sao nữa!"

Cùng lúc đó, trong đám người có một lão nhân mập mặc thân vận hôi sắc ( màu xám) bước đến, chòm râu màu xám trắng, cả người tỏa ra một mùi thuốc nhàn nhạt, trong lòng Triệu Tương Nghi thầm nói đây chắc là đại phu rồi.

Mọi người tự động dạt ra hai bên tạo thành một con đường, ông bước đến cầm tay Triệu Tương Nghi bắt mạch, chỉ trong chốc lát, lông mày trên trán vốn đang nhíu chặt cũng thả lỏng ra, đối thành vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mọi người trong nhà: "Đúng là kỳ tích nha! Ta vốn tưởng rằng vị tiểu cô nương này sau khi tỉnh lại cũng sẽ biến thành kẻ si ngốc, cả đời vô dụng. Không nghĩ đến ta vừa bắt mạch cho tiểu cô nương này, lại phát hiện mạch tượng hữu lực mạnh mẽ, không khác gì mấy so với người bình thường, như vậy là tốt quá rồi!'

"Vậy có để lại di chứng gì cho con bé sau này không?" Triệu Tín Lương môi mím chặt lại cũng hơi mở ra, giọng nói cũng không còn run sợ nữa.

Lúc này, Triệu Tương Nghi mới phát hiện, khuôn mặt của cha mình tiều tụy rất nhiều, so với cái ngày biết chuyện Lữ thị bỏ trốn cùng người khác còn khó nhìn hơn ba phần. 

Đại phu mỉm cười lắc đầu: "Không có để lại đâu. Lão phu đã hành y nhiều năm, lần đầu mới gặp tình huống như vậy, cô bé chỉ mới ba tuổi, theo lý mà nói thì sau khi thuốc mê hết tác dụng, có tỉnh hay không đều để lại di chứng, chớ chi nói đến việc sau khi tỉnh lại mà thần trí vẫn bình thường. Bây giờ, lão phu có thể dám chắc với cả gia đình rằng cô bé này không có di chứng gì hết, thần trí của cô bé vẫn giống như ngày thường, thân thể cũng không còn gì đáng lo ngại, chỉ cần về nhà dùng thuốc lão phu đã kê đơn cho cô bé để điều dưỡng lại, chắc chắn sẽ không lưu lại bệnh căn gì hết."

Nghe đại phu xuất ra lời vàng ngọc, mọi người ai cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Không ai để ý đến, từ nãy giờ Triệu Tương Nghi vẫn cúi đầu xuống, hai tay ở trong chăn nắm chặt thành đấm, như hạ quyết tâm, tự nhủ trong lòng rằng, chính mình sẽ ở đây sống hết quãng đời còn lại. Quyết tâm như thế, so với lần trước khi đến thời không này càng kiên định hơn!

Mà căn bệnh kia làm nàng rơi vào mộng ảo, cảnh trong mộng giống như thật đó đã khích lệ nàng sâu sắc, sau khi tỉnh lại, nàng quyết tâm phải làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, phá hủy triệt để cái tính cách ấu trĩ kiếp trước của nàng, chậm rãi thay đổi, sau khi trưởng thành sẽ xưng bá một phương, là một nữ tử kiên định.

Bên này, người nhà Triệu gia vui mừng khóc rống, căn bản không quan tâm đến số tiền lớn dùng mua thuốc men để trong lòng. Trên thực tế, vào cái đêm mà Triệu lão nhị đem hai xâu tiền lên trấn hoàn toàn không đủ. Triệu Tín Lương rơi vào bước đường cùng, vẻ mặt lo lắng đi tìm huynh đệ của mình là Triệu Hữu Căn, vội vàng nói rõ tình huống, rồi mượn của Triệu Hữu Căn năm lượng bạc, Triệu Hữu Căn không nhiều lời trực tiếp lấy tiền ra đưa cho, y hỏi Triệu Tín Lương cần bao nhiêu tiền mua thuốc cứ mở miệng, nhưng Triệu Tín Lương kiên quyết từ chối, hứa rằng ngày sau kiếm được tiền sẽ hoàn trả lại, còn nghĩ đến việc ghi lại phiếu nợ nữa. Nhưng Triệu Hữu Căn tức giận, nói Triệu Tín Lương không xem mình là huynh đệ, Triệu tín Lương lúc này mới bỏ đi cái ý định viết phiếu nợ.

Một ngày một đêm bị dày vò, tiền thuốc men, tiền ăn uống của mọi người, cả nhà cộng lại cũng tốn hết sáu xâu tiền, còn năm lượng bạc mà Triệu Hữu Căn cho mượn, trước mắt còn không tới hơn một xâu tiền. năm nay Triệu gia đúng là rất khó khăn, chuyện xấu cứ liên tiếp kéo đến, đem số tiền mà mọi người để dành đã xài hết.

Bây giờ, Triệu Tương Nghi cũng tốt lên một chút, Triệu Hữu Căn sau khi biết tin liền dẫn theo cả nhà mình đến thăm, còn mua không ít đồ để cho Triệu Tương Nghi tẩm bổ thân thể, một nhà Triệu Tương Nghi thấy vậy vừa kiên quyết từ chối không nhận, vừa cảm kích mà xúc động.

Mọi người quay về nhà, dọc đường đi, Triệu Hoằng Lâm một bên dỗ dành Triệu Tương Nghi, một bên lại nói những chuyện đã xảy ra cho Triệu Tương Nghi nghe, Triệu Tương Nghi mới biết rằng mình đã hôn mê một ngày một đêm, đã làm cho mọi người trong nhà lo lắng như thế nào.

Nghĩ đến việc trước khi mình hôn mê, hình như là mình cùng ăn cơm tối với ca ca và cha, cái cảm giác choáng váng, mệt rã rời đó là do sau khi ăn cơm xong mới có, rồi mới mất đi ý thức mà ngất xỉu.

Dọc đường đi, sắc mặt của Triệu Tín Lương rất là u ám, một câu cũng không nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-38-nguoi-dam-noi-la-khong-phai-do-nguoi-lam.html.]

Về đến nhà, việc đầu tiên mà hắn làm là đưa Triệu Tương Nghi về bắc phòng nghỉ ngơi, dặn Triệu Hoằng Lâm phải chăm sóc muội muội cho thật tốt, sau đó liền đóng tất cả các cửa lại, trực tiếp đi ra ngoài.

Tâm Triệu Tương Nghi d.a.o động, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, muội đi lên trấn trị bệnh tốn rất nhiều tiền đúng không?"

Triệu Hoằng Lâm không nghĩ đến muội muội mình vừa mới mở miệng liền hỏi chuyện này, mặt ngẩn ra, sau đó bày ra khuôn mặt dịu dàng, vỗ nhẹ vào lưng Triệu Tương Nghi dỗ dành:" Tương Nghi ngoan, đi đường xa như vậy trở về nhất định đã mệt rồi, muội mau đi ngủ đi, chúng ta cũng không tốn nhiều tiền đâu, đừng lo lắng...chuyện này đã có người lớn lo rồi."

"..." Triệu Tương Nghi ngưng mi, "Cha bây giờ đi ra ngoài làm gì vậy, muội thấy bộ dạng của cha thật là đáng sợ."

"Tiểu muội, muội đừng quan tâm nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt, cha đây là đang đòi lại công bằng cho muội." Trong mắt Triệu Hoằng Lâm lóe lên tia sáng, cho rằng tiểu muội nghe không hiểu, kỳ thực là Triệu Tương Nghi trong lòng sớm đã phân tích tỉ mỉ. 

Hôm đó, cơm tối là do Lý thị làm, Triệu Tương Nghi tin tưởng cái cách đối nhân xử thế của Lý thị, vì Lý thị sẽ không vô cớ hãm hại nàng đâu. Ngược lại, Dương thị so với Lý thị càng khả nghi hơn, hôm đó, bà ta vô duyên vô cớ bứng cơm tối đến bắc phòng, khi đó nàng đã thấy rất kỳ quái rồi, Dương thị có điểm gì đó rất không giống ngày thường, nghĩ đến bên trong sự ân cần ấy, nhất định có điều gì đó mờ ám!

Lúc này, những người lớn trong nhà đều tập trung đến phòng ăn, khuôn mặt Triệu tín Lương vẫn âm trầm, không nói một câu, bộ dạng quá mức dọa người. 

Lúc Triệu Tương Nghi hôn mê, triệu lão nhị cũng muốn an ủi đại ca, chỉ là khi đó thần trí Triệu Tương Nghi không ổn định, tất cả mọi người cực kỳ quan tâm, hắn cũng không nói gì được. Hôm nay, Triệu Tương Nghi cũng khỏe rồi, bộ dạng bây giờ của Triệu tín Lương đúng là muốn đòi lại công đạo cho con gái, Triệu lão nhị thầm suy nghĩ, rốt cuộc bước ra bình tĩnh nói một câu: "Đại ca, đệ biết đệ có nói gì thì cũng có chút thiên vị vợ mình, mà đệ cũng xin nó lời thật lòng, xin đại ca hãy nghe mà suy nghĩ cho thấu đáo." Dừng một chút hắn nhìn qua vợ mình, hai người đều lộ ra thần sắc thẳng thắn vô tư, sau đó quay đầu lại nhìn Triệu Tín Lương.

" Đúng là ngày hôm đó, cơm tối là do vợ của đệ làm, đệ dùng lương tâm của mình để nói một câu rằng, vợ của đệ xưa nay đều biết cách đối nhân xử thế, không làm phật lòng ai, không tranh đoạt, cũng không tính toán chi li. Hơn nữa vợ của đệ cũng rất thương hai huynh muội Tương Nghi, hôm đó còn cố ý bỏ vào chén của cả hai đứa nhỏ hai quả trứng gà nữa, hoàn toàn không có lý do gì để hại gia đình huynh hết. Nói cách khác, nếu Ôn thúc có kiểm tra lại phần cơm canh ở bắc phòng có hạ mê dược, mà phần cơm này do vợ đệ làm, thì tại sao vợ đệ lại ngốc nghếch thức đến sáng không ngủ để trông chừng phần cơm canh này, đợi mọi người về kiểm tra? Vợ đệ làm như vậy, không phải là muốn chứng minh mình trong sạch, chứng minh mình không làm việc gì thẹn với lương tâm sao?"

"Đừng nói nữa, cha Hoằng Tuấn." Lý thị bình tĩnh hòa nhã bước đến bên chồng, thở dài, sau đó nhìn mọi người, "Mặc kệ mọi người có tin hay không, ta ở đây, trước mặt mọi người xin nói thật, thuốc kia không phải là do ta hạ, ta đúng là theo lệ cũ ngày hôm đó làm cơm, cái gì cũng không rõ ràng." 

"Trước đừng nói nữa, lúc này trong đầu ta rất là loạn." Triệu Tín Lương nghe hai người một phen nói lời giải thích, phất tay một cái, mệt mỏi nói.

Phương thị và Triệu lão gia tử cũng thập phần lo lắng nhìn Lý thị, vì Lý thị được gả đến đây cũng được mấy năm rồi, tính tình thì hiền lành, không giống như cái loại người hay ngáng chân người khác.

Nhưng hôm nay, sự việc xảy ra trước mắt, cũng không có bằng chứng nào để chứng minh Lý thị vô tội cả, nhị lão Triệu gia thực sự không biết nên nói giúp cho Lý thị như thế nào đây.

Đúng lúc này, Dương thị chột dạ cũng không nhẫn nại được, đứng dậy chỉ vào mặt Lý thị quát to nói: "Này, tẩu đừng có làm bộ nha, bây giờ xảy ra chuyện lại làm bộ đáng thương, ta xem tẩu có thể làm bộ không biết đáng khi nào!"

"Hay, việc này nếu không phải do tẩu làm, chẳng lẽ là do quỷ làm!" Triệu lão tam cũng ở một bên phụ họa theo.

Hai bọn họ cũng không nói lời nào hay ho cả, nhưng lời nói của họ lại làm cho Triệu Tín Lương đang suy nghĩ lung tung đột nhiên nhớ lại, hôm đó, cơm tối là do Dương thị đưa tới nha.

"Ngươi!" Triệu Tín Lương bất chợt ngước đầu lên, thân thủ nhắm thẳng vào Dương thị, Dương thị bị hù cho giật mình, mắt thẳng tắp ngớ ra nhìn Triệu Tín Lương ở đằng trước, sau đó vội vàng xua tay, lắc đầu như cái trống bỏi.

"Không, việc này không phải là do muội làm, đại.. đại ca, huynh đừng nhìn ta như vậy, thật sự không phải do ta làm..." 

"Việc này không phải do ngươi làm, vậy ngươi khẳng trương làm chi?"

Phương thị ngưng mi nhì Dương thị, cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.

Lý thị đã sớm hoài nghi đến Dương thị rồi, nhưng lúc này trên người mình cũng có hiềm nghi, nàng không tiện nhắc đến Dương thị, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta mà thôi.

Mọi người thấy Dương thị sợ đến mức mặt trắng bệch ra, không biết nên tin ai. 

Triệu lão tam tham đồ tốt của Trương quả phụ, lại sợ chuyện này bại lộ, liền lôi kéo vợ mình đang bị mọi người căm phần nhìn:" Này này, mọi người đang làm gì vậy, chẳng lẽ là đang hoài nghi vợ ta sao? Mọi người nên nhớ, cơm tối ngày hôm đó là do nhị tẩu làm đấy, một chút quan hệ đến vợ ta đều không có à!"

"Cơm là do nhị đệ muội làm, nhưng người đưa cơm đến phòng ta lại chính là tam đệ muội đấy!" Ngón tay Triệu Tín Lương run nhẹ chỉ vào Dương thị, dường như đối với hành vi của Dương thị, tâm hắn cũng lạnh, "Ngươi dám nói là không phải do ngươi làm?!"

Loading...