Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 34: Hợp mưu*

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:29:44
Lượt xem: 25

* Cùng nhau tính kế

Trương quả phụ ngồi tại chỗ, nhìn Dương thị một chút, sau đó suy nghĩ một hồi, giống như đã hạ quyết tâm, từ trong lòng mình lấy ra một cái túi đồ. 

Dương thị định thần nhìn lại, thứ đồ đó dùng một cái giấy vàng gói kỹ, đại khái lớn bằng ngón tay cái, là một cái bao nho nhỏ, chẳng biết dùng để làm chi nữa.

Đang lúc Dương thị nghi hoặc trong lòng, Trương quả phụ đẩy cái túi đồ kia đến trước mặt nàng, híp đôi nhìn chằm chằm Dương thị chậm rãi nói: "Cái này... Xin tẩu tử cất cho cẩn thận, chờ đến lúc mọi người trong nhà không để ý đến, tẩu hãy lén lút cho đại ca nhà tẩu ăn nó." Nói xong câu kia, Trương quả phụ liền giảm thanh âm xuống, bước đến bên tai Dương thị nói.

Dương thị nghe xong, cả người rùng mình, phản ứng đầu tiên là --

Đó là một túi độc dược!

Liên tục phất tay cự tuyệt Trương quả phụ: "Không được, chuyện này không được, muội tử, việc này ta không làm đâu!"

Trương quả phụ cũng sa sầm mặt, khẽ đẩy Dương thị: "Tẩu còn chưa nghe muội nói hết đi, làm sao lại lắc đầu như trống bỏi vậy!" Vừa kéo Dương thị ngồi vững vàng lại, dừng một chút, mới tiếp tục giải thích, "Đó không phải là độc dược, cũng không đáng sợ đến như vậy! Tẩu thử ngẫm lại xem, ta độc c.h.ế.t lão đại nhà tẩu thì đối với ta có lợi gì không? Ta rảnh rỗi chắc?"

Dương thị suy nghĩ một hồi, ngẫm lại cũng thấy rất đúng, liền há mồm hỏi: " Vậy đây là cái gì?”

"Cái này nha, muội phải mất hết khí lực cùng tiền tài mới mua được đấy."

Trương quả phụ tháo cái nút gút ra, nàng ta vốn không muốn nói cho dương thị biết nguồn gốc của thứ đồ này, nhưng mắt thấy Dương thị có ý muốn từ chối mình, Trương quả phụ đành cắn răng, bị làm khó nói, "Chỉ có điều muội nói rồi, tẩu đừng có khinh thường muội nha ..."

"Vậy muội mau nói đi!" Hai tay Dương thị đều run run, cũng không biết lạnh là như thế nào, chỉ cảm thấy bây giờ trong phòng này rất đáng sợ, nhất thời có chút hối hận vì đã nhận tiền của Trương quả phụ, trực giác cho nàng biết đây là một người có tâm tư gian trá, không dễ dàng ứng phó được!

"Đây là thuốc mê." Trương quả phụ thở một hơi công bố, " Người nào ăn phải bột thuốc này, sẽ tạm thời bị hôn mê, bất quá nếu đối phương là người lớn, thân thể lại rất cường tráng thì sẽ không xảy ra chuyện gì hết."

"Ngươi, ngươi sao lại dùng thứ này hại hắn chứ?" Dương thị vừa nghe xong, trực nói cho nàng ta biết rằng thuốc mê này chẳng khác độc dược là bao!

"Muội đã nói đây không phải là độc dược mà, làm sao mà hại người được chứ!" Trương quả phụ cũng rất nóng nảy, sợ Dương thị không đáp ứng giúp mình, đến lúc đó thế nào nàng ta cũng đem chuyện này tùy tiện nói ra bên ngoài, vì vậy nàng vội vàng muốn mời Dương thị đứng cùng chiến tuyến với mình, "Loại thuốc mê này chỉ làm cho Triệu đại ca tạm thời bị hôn mê mà thôi, đối với huynh ấy hoàn toàn vô hại. Về phần muội muốn làm gì à... Tẩu tử cũng không phải không đoán ra được chứ..."

Dương thị suy nghĩ đến lời nói mà Trương quả phụ nói ra, cuối cùng là trợn tròn hai con mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trương quả phụ, vừa định mắng nàng ta là phóng đãng nhưng lập tức đổi thành: "Muội, muội cư nhiên là muốn gạo nấu thành cơm à!"

Cho dù có thẹn thùng đi nữa, nhưng hôm nay bản thân Dương thị đã ngồi cùng thuyền với nàng rồi, Trương quả phụ nghĩ đến điểm này, chính là tỉ mỉ nhìn Dương thị nói lại lần nữa ý định của mình.

Chuyện này phải dựa vào Dương thị giúp đỡ một tay, trước hết là cho Triệu Tín Lương ăn thuốc mê này, sau khi hắn hôn mê bất tỉnh, Dương thị sẽ giúp đỡ nàng và Triệu Tín Lương bất tri bất giác cùng lăn lộn trong phòng...Đến lúc đó, chỉ chờ cả đại gia đình phát hiện ra, nàng sẽ lôi kéo Dương thị cùng nhau khóc nháo, nói Triệu tín Lương đã làm chuyện tốt gì!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-34-hop-muu.html.]

Như vậy, với cá tính của Triệu Tín Lương nhất định sẽ chịu trách nhiệm, mặc dù trong lòng không thể nào mà cam tâm tình nguyện cho nổi!

Cùng lúc đó, trong lòng Dương thị cũng đem mưu kế của Trương quả phụ suy nghĩ lại một lần nữa, trong lòng gắt gao như bị ai nhéo lấy, trực giác nói răng cái ả Trương quả phụ này là một người âm nhu, lại biết tính kế nữa!

Trương quả phụ ở một bên cũng tinh tế quan sát, thấy Dương thị vẫn còn do dự, không quyết tâm được, cắn răng một cái đem chiếc trên tay mình tháo xuống, lòng không nỡ nhìn chiếc vòng, sau đó cẩn thận đưa chiếc vòng đến trước mặt Dương thị nói: "Đây là quà tặng trước, mong rằng tẩu tử không ghét bỏ ta mà nhận lấy...Chờ sau khi chuyện này thành công, chúng ta thành người một nhà, đến lúc đó ta không phải là tẩu tử của ngươi sao?"

Hai mắt dương thị nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay thúy ngọc kia, không thế không nhận được, đầu óc cũng nhanh chóng suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên nói một câu:" Hắc hắc, đến lúc đó ngươi còn gọi ta là tẩu tử sao?

Phải đối lại là ta gọi ngươi hai tiếng tẩu tử đấy!"

Trương quả phụ mất đi vòng tay, trong lòng mặc dù hận Dương thị tham lam, nhưng nghĩ đến việc này đã thành công được một nửa, ngoài miệng lại ôn hòa đứng lên nói: "Vậy chuyện này đành làm phiền ngươi rồi, chờ sau khi ta thực sự vào được cửa nhà ngươi, hãy xem ta như thế nào giúp ngươi thu thập hai lão già và hai đứa nhỏ đại phòng đây!"

"Đúng vậy nha!" Dương thị thấy Trương quả phụ nói đến cái đinh trong mắt mình, đứng dậy đồng ý nói, "Hắc hắc, ngươi có biết không, nhất hai đứa nhỏ kia vô cùng hư hỏng! Ta nói cho ngươi nghe lần trước Bùi tiếu thiếu gia đến nhà ta tặng lễ, thiếu gia có tặng cho nha đầu kia một đóa quyên hoa, ngươi có biết con nha đầu đó làm cái gì không?" Dừng một chút, Dương thị tức giận nói, "Nha đầu đó cư nhiên đưa đóa quyên hoa đó cho Tương Liên nhà ta, ta vốn là rất cao hứng, nào ngờ nó lấy chuyện tặng quyên hoa châm chọc Tương Liên nhà bọn ta có mệnh làm tiểu thiếp đấy! Con nhỏ đó đúng là cổ quái, tâm tư của nó không có nhỏ đâu!" Tuy rằng Dương thị trông cậy nữ nhi của mình đi làm tiểu thiếp nhà người ta để được hưởng phúc, nhưng nàng ta lại rất mâu thuẫn không muốn người khác nói Tương liên nhà mình có mệnh làm tiểu thiếp.

"Thật không? Ái chà tẩu tử, hai người chúng ta bị hai đứa bọn chúng cho ăn thiệt thòi rồi!" Trương quả phụ thấy thế, cũng tức giận mà đem chuyện ngày trước mình bị hai huynh muội Triệu Tương Nghi hãm hại nói cho Dương thị biết, Dương thị vừa nghe xong liền vỗ bàn một cái:

"Nguyên lai ngày đó ngươi rơi vào trong hố tuyết không phải là do không cẩn thận à? Hừ, hai đứa nhỏ này càng ngày càng hư, lại có thể làm ra cái chuyện thất đức này!"

"Cho nên, tẩu tử phải giúp ta một chút à." Trương quả phụ nhân cơ hội này khuyến khích nói, "Bây giờ ta chỉ là một ngoại nhân, không thể xen mồm vào chuyện nhà tấu được, tấu nói có đúng không? Nhưng mà một khi ta bước chân vào nhà tấu rồi, ta sẽ là trợ thủ của tấu! Tấu giúp ta một lần, ta liền giúp tẩu một cái, như vậy hai người chúng ta đều có lợi, không phải rất tốt sao!"

"Đúng nha, nghe ngươi vừa nói như vậy, trong lòng ta cũng dễ chịu một chút!" Dương thị vui mừng vuốt chiếc vòng ngọc trên tay, nhìn trương quả phụ nói,"Ôi ta nói này muội tử, muội tặng cho ta lễ vật lớn như thế, ta thật ngượng ngùng quá đi, cái vòng ngọc này chắc tốn không ít tiền à nha?"

"Chỉ tốn không ít tiền thôi, bất quá chỉ cần tẩu thích là được." Trương quả phụ một mặt âm thầm dùng móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay của mình, một mặt bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào nói, "Tẩu tử mau cất giữ túi đồ kia thật cẩn thận vào, nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng để ai phát hiện ra! Chúng ta đều đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền, nếu việc này mà bại lộ thì không riêng gì ta mà cả tẩu tử ngươi cũng khó lòng thoát khỏi liên quan!"

Dương thị ngẩng đầu lên nói, sau đó lại sở vòng ngọc trong tay mình một chút, lại sờ cái túi tiền, rồi mới an tâm nói: "Ổi, muội cứ yên tâm đi, việc này tẩu sẽ để ở trong lòng, chờ khi chuyện của muội thành công đây chỉ còn là dĩ vãng mà thôi!" 

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Dương thị lại không ngừng mắng Trương quả phụ dâm đãng, vô sỉ.Cái đồ phóng đãng, vô sỉ này loại biện pháp bỉ ối như thế mà cũng nghĩ ra được, vừa nhìn cũng biết là không phải hạng người tốt đẹp gì! Còn luôn miệng nói vì chính nàng mà suy nghĩ, còn không phải là do nghe đồn nhà này có năm mươi lượng bạc sao!

Tương tự, Trương quả phụ cũng ở trong lòng hung hăng mắng, chờ sau khi chuyện này thành công, xem ta làm sao mà thu thập ngươi đây! Còn phải đem mấy thứ mà ngươi đã nhận của ta toàn bộ phải phun ra hết!

Hai người giả vờ như mình là người cùng một hội mà thầm mắng chửi nhau một hồi, Dương thị liền mượn cơ hội nói chuyện quá sẽ bị nghi ngờ, trước khi đi, Trương quả phụ vân không quên dặn dò Dương thị cẩn cẩn dực dực [1] vài câu, Dương thị thẳng thắn nói hãy yên tâm.

Mắt thấy sắc trời dần dần tối, chỉ còn thấy Bắc phòng ẩn ẩn một cơn gió vù vù thổi qua. 

————

[1] Cẩn cẩn dực dực: cẩn thận từng li từng tí

Loading...