Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 32: Bị vạch trần

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:28:31
Lượt xem: 49

"Không phải là thuốc bổ đắt tiền thôi sao, có nhất thiết phải dặn đi dặn lại như vậy không? Được rồi, ta sẽ cần thận uống cho hết, một giọt thuốc cũng không còn!" Dương thị cũng lười so đo với Triệu Tương Nghi, vào giờ phút này nàng ta ngửi thấy mùi hương từ bát thuốc bố bay ra, nuốt nước miếng trong miệng chẳng biết tiết ra bao nhiêu. Cũng giống nàng ta, Triệu lão tam và hai tỷ đệ Triệu Hoằng Nhân đồng thời lộ ra bộ dáng thèm muốn.

Triệu Tương Nghi thấy thế cũng đành lắc cái đầu giống như trống bỏi: "Không đúng, bà nội nói không phải là ý đó, bà nội nói, chén thuốc này là chỉ cho một mình tam thẩm thẩm uống thôi."

"Ơ,mẹ mà cũng biết thương người sao?." Dương thị cầm muỗng nhỏ khuấy đều chén thuốc nóng hổi trong tay, rồi múc một muỗng lên thổi nguội mới đưa đến miệng, Triệu Tương Nghi cúi đầu buồn cười, sau đó ngẩng đầu lên nãi thanh nãi khí nói với đám người Dương thị: "Tóm lại Tương Liên tỷ và Hoằng Nhân ca còn có tam thúc không uống chén thuốc kia là được!" Thấy đám người Dương thị sững sờ một chút, Triệu Tương Nghi mới chậm rãi công bố nguyên nhân, "Bởi vì bà nội nói, bà có đặc biệt tìm Ôn gia gia hỏi qua, biết được mấy vị thuốc này rất quý đấy. Bà nội còn cẩn thận phân phó ta đến đây nói cho mọi người biết, chén thuốc này người có bệnh uống vào đối với thân thể vô cùng tốt, còn người không có bệnh mà uống vào sẽ xảy ra chuyện trúng độc đấy nha! Đó là lí do vì sao không cho mọi người uống, mà chỉ cho một mình Dương thẩm uống thôi đó!"

"Đừng có nói càn! Thuốc tốt như vậy sao có thể có độc được, ngửi xem mùi hương thật thơm à!" Triệu lão tam một bên nuốt nước bọt một cái, một bên chỉ vào Triệu Tương Nghi hơi tức giận nói.

Triệu Tương Nghi thấy mục đích đã đạt được, liền thờ ơ đáp trả: "Cháu cũng không biết gì nha, bà nội ở bên kia bận chuyện nên mới để cháu bưng giúp đến đây, còn sợ cháu không nói rõ ràng lắm, bà mới đặc biệt dặn dò cháu nhiều lần, nếu không tin thì mọi người đi hỏi bà nội đi."

Mặc dù Triệu Tương Nghi chỉ là một tiểu hài tử ba tuổi, nhưng mọi người trong phòng khi nghe Triệu Tương Nghi giải thích rõ ràng như thế này, trong lòng như đánh trống.

Nhưng thấy Dương thị bưng chén thuốc bổ trong tay khế phát run ra, mặt đầy sợ hãi nhìn phu quân nhà mình rồi quay sang nhìn Triệu Tương Nghi, mới vừa rồi còn nghĩ đến hương thơm đầy mê hoặc của chén thuốc bố, mà giờ phút này ở trong mắt nàng ta chén thuốc này chính là một chén thuốc độc dược vô cùng độc.

"Ngươi, ngươi không nên nói lung tung à, ngộ nhỡ đây không phải là ý tứ của mẹ nói, chờ ta biết được nhất định phải lột da ngươi ra!" Giọng nói Dương thị liên tục run lên, hiển nhiên là nàng ta đã tin lời Triệu Tương Nghi nói.

Triệu Tương Nghi vừa thầm cười ở trong lòng vừa giả bộ giận dỗi nói: "Dù sao thuốc bổ cháu cũng đưa đến rồi, thẩm không tin thì thôi!" Nói, chính là giật người bước ra khỏi cửa tây phòng, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, khóe miệng Triệu Tương Nghi nhếch lên, thầm nói, trò hay còn ở phía sau kìa!

Ai bảo bà mỗi ngày đều khóc lóc om sòm thêu dệt chuyện thị phi, lần này tìm được cơ hội từ thuốc bổ Bùi gia đưa đến, không chỉnh bà làm sao được.

Trong phòng, Dương thị tức giận đến hàm răng nghiến chặt lại, dùng sức cầm chén thuốc đặt ở ngay bên bàn gỗ dài ở mép giường: "Ôi, sao mẹ lại có tâm tư độc ác như thế, ta đây sinh bệnh thế mà bà ấy lại chuẩn bị cho ta một chén độc dược! Trời ơi, sao tôi có thế sống tiếp được đây hả trời! Đây là bà ấy muốn g.i.ế.c tôi mà, ông xem đi!"

"Được rồi, sắp hết năm đừng có nói điều không tốt! Triệu lão tam ngăn cản dương thị muốn khóc la om sòm, "Bà không nghe cái con nha đầu ấy nó nói gì à, người có bệnh mà uống chén thuốc kia là vô cùng tốt đấy, chỉ là căn dặn chúng ta... người không có bệnh đừng có động đến thôi, hơn nữa mẹ làm gì có tâm tư đi hại bà đâu chứ, bà không phải là bị bệnh đó sao!"

"Cút!" Dương thị gào to một tiếng, "Tôi không có ngã bệnh ông cũng biết mà Tôi không tin là trong lòng mẹ không hiểu, bà ấy rõ ràng biết tôi là đang giả bộ lại còn đưa chén thuốc này đến đây, này không phải là muốn g.i.ế.c tôi sao!"

Đúng lúc đó, Triệu Tương Nghi đã sớm chạy đến phòng bếp kéo hai người

Phương thị và Lý thị đến đây, đứng ở bên ngoài cửa phòng, chịu đựng từng làn khí lạnh thối đến nghe bên trong đang trình diễn một vở kịch hay.

"Thôi đi, mẹ là thật lòng muốn tốt cho bà." Trong phòng câu chuyện vẫn còn tiếp tục, Triệu lão tam có chút không nhịn được tính tình nóng nảy của Dương thị, lẩm bẩm một câu,"Mỗi ngày đều lẩm bẩm đoán mò, cũng không biết thu liễm lại, bà không thấy vợ của người ta sao, người nào người nấy đều dịu dàng săn sóc hết."

"Ông! Ông nói cái gì! Triệu Tín Dương tôi cho ông biết nhá, ông dám ở bên ngoài dan díu với con nào thì sẽ không yên với tôi đâu!" Hai tay Dương thị vì tức giận mà run rẩy, nhìn sang chén thuốc bổ liền phát cáu, ước rằng có thể đem chán thuc này đp nát!

Ngoài phòng, Phương thị lôi kéo Triệu Tương Nghi cười nói: "Tiểu quỷ, thật giỏi à, biện pháp này là ai nói cho cháu biết thế?"

Triệu Tương Nghi đảo tròn hai mắt, sau đó cười hì hì nói: "Ca ca!" Nói xong, trong bụng thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo là trên mình có một ca ca thông minh hiểu chuyện, ngày sau có làm chuyện gì mà giải thích không được vì vấn đề tuổi tác cứ trực tiếp đem toàn bộ vấn đề ấy ném lên đầu ca ca vậy.

Bên trong còn đang cằn nhằn cãi vã, ngay lúc Dương thị đang dặn dò hai đứa nhỏ ở trong phòng, "Hai đứa không được đem chuyện nương giả bộ bị bệnh nói cho bà nội biết, nghe chưa.". Phương thị giận tái cả mặt, đạp cửa"

Phanh" một cái, lôi Triệu Tương Nghi vào trong tây phòng: "Hừ, không cần nhắc nhở hai đứa nhỏ, ta đã biết hết cả rồi!"

Dương thị và Triệu lão tam hơi sưng sờ, cái cảm giác bị bắt tại trận không dễ chịu gì, chỉ thấy Dương thị như trước giả bộ hồ đồ, mệt mỏi quay trở về trên giường: "Ai ôi, mẹ, lúc ngài bước vào cũng không mở cửa nhẹ nhàng một chút được sao ạ... Con đây đã bị ngài dọa mất rồi, con cảm thấy thân thể cũng thật khó chịu."

"Khó chịu thì đứng lên làm việc cho ta!" Phương thị buông tay Triệu Tương Nghi ra, chỉ vào Dương thị nghiêm khắc nói, "Ta thấy ngươi quanh năm suốt tháng lười biếng thật sự giống trộm đạt được ước nguyện! Xương cốt đều muốn giòn rồi phải không! Nếu như cảm thấy xương cốt rời rạc khó chịu thì mau nhanh đến phòng bếp đem cá làm sạch cho ta, chuẩn bị làm cá khô ướp muối!"

"Mẹ... Ngài nói cái gì thế, con nghe không hiểu, con đang bị bệnh mà..."

Dương thị nghiêng đầu qua, hai tròng mắt như hạt châu xoay tròn, bộ dạng chột dạ vô cùng.

"Hà, ngươi bị bệnh đúng không?" Phương thị vừa rồi đứng ở ngoài cửa nghe thấy trong này nói chuyện, lúc này đi tới bàn gỗ nhỏ trước mặt, thân thủ bưng chén thuốc kia lên khuấy đều, đi đến trước mặt Dương thị, "Nào nào, Thiếu phu nhân, ngài đang bị bệnh, nên ta xin hầu hạ ngài uống chén thuốc này ha?"

Dương thị vừa thấy chén thuốc kia, nhất thời bị hù dọa đến tái cả mặt, vội vàng đem sở trường của mình ra ngăn trở hành động trước mặt kia nói:"Ôi này, mẹ! Đây là chén thuốc độc, con không thể uống, không thể uống à!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-32-bi-vach-tran.html.]

"Nga? Vì sao lại không thể uống, ngươi chẳng phải là đang bị bệnh đó sao, uống nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là những người nào không có bệnh uống chén thuốc này mới xảy ra chuyện thôi, ta và cha ngươi rất khỏe nên không có đem thuốc này đi nấu, không phải là do luyến tiếc mà là lo lắng sẽ bị trúng độc c.h.ế.t đấy!" Phương thị khoái nhân khoái ngữ (1], vừa nói lời châm chọc Dương thị vừa chiếu theo ý tứ của Triệu Tương Nghi mà nói ra, cũng không quên nói thêm vài lời mới mẻ.

Lý thị lôi kéo Triệu Tương Nghi đứng ở một bên cúi đầu nhịn cười.

"Ai da,ngài nói xem Bùi gia là nhất đại thế gia, vậy mà lại đem đến đây thứ không rõ ràng như thế! Nếu để người trong nhà không có bệnh hồ đồ uống một ngụm, không phải là xảy ra chuyện sao!" Dương thị cố ý chuyển đề tài câu chuyện, bắt đầu nói xấu người Bùi gia. 

Phương thị cũng không theo ý muốn của nàng ta mà buông tha: "Vậy ngươi rốt cuộc là muốn uống hay là không đây! Chén thuốc này là do ngươi muốn ta nấu cho, nấu tốt lắm đó, sao ngươi lại không uống? Cái này không giống như mấy thứ lương thực phụ nhà chúng ta, đồ tốt này ngươi có muốn uống không! Bên trong đều là đồ tốt hết, ngươi mà không uống chính là rất lãng phí đó, biết không!"

Sắc mặt Dương thị tái xanh sau đó thành trắng bệch, cả người đều không có lực, đầu đầy mồ hôi chảy tí tách: "Mẹ...Không phải là, con đây... Mẹ à, con không thể uống được! Một muỗng cũng không uống được!"

"Nga? Một muỗng cũng không uống được?" Phương thị bưng chén thuốc kia cười lạnh nói. 

"Vậy được, trước không uống, ta đành đặt ở phòng bếp, chờ ngươi muốn uống,ta sẽ đem nó đi hâm nóng lại cho ngươi uống."

"Ai! Đừng... đừng nha!" Lúc này Dương thị đã bị dồn đến bước đường cùng, phải chọn giữa tính mạng và bị bị đám người Phương thị quở trách, nàng ta bất đắc dĩ chọn cái thứ hai, vội vàng từ trên giường đứng lên kéo tay Phương thị nói: " Nương... Ngài đừng! Con, Con không phải là... Giả bộ... Giả bộ bị bệnh đó sao... Thật không thể uống chén thuốc đó được! Nếu con sớm biết người không bị bệnh mà uống chén thuốc đó vào sẽ bị độc c.h.ế.t thì con sẽ không dám nói dối như vậy..."

"Ngươi câm miệng lại cho ta!" Phương thị bưng chén thuốc nóng hầm hập kia xoay người ngắt lời Dương thị, "Lúc này mới biết thừa nhận? Cái đồ sợ chết!"

Dương thị và Triệu lão tam bị mắng một trận như vậy, nhất thời không còn mặt mũi, còn ở trước mặt bọn nhỏ nữa... Nên đành cúi đầu nói làu bàu trong miệng.

"Được! Không bệnh thì mau mặc quần áo xuống giường làm việc cho ta!"

Phương thị bưng chén thuốc nhỏ kia đến trước mặt Triệu Tương Nghi nói, "Nào, Tương Nghi ngoan, mau uống chén thuốc này đi, đây là đồ tốt có thể bổ thân thể đấy."

Triệu Tương Nghi cười đến ngọt ngào: "Cảm ơn bà nội." Sau đó liền đem chén thuốc kia uống một ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào mềm dịu nhất thời tràn ngập trong khoang miệng, bất quá nàng chỉ uống ba, bốn ngụm thôi liền không muốn uống nữa, thực ra là muốn giữ lại một chút cho Phương thị uống.

Phương thị bảo nàng uống nhiều một chút, nàng cũng không chịu uống thêm một ngụm nào nữa, thấy cháu gái mình khéo léo lại hiểu chuyện như thế, tâm Phương thị liền muốn chảy ra.

Dương thị và Triệu lão tam thấy thế, tròng mắt đều nhanh rớt xuống, chỉ tay thẳng vào Phương thị và Triệu Tương Nghi nghẹn họng nhìn trân trối nói không nên lời.

Tiếp theo, lại nhìn thấy Phương thị ở trước mặt của mọi người đi đến trước mặt Lý thị: "Nào, vợ lão nhị, con cũng nếm thử đi, vị cũng rất ngon."

Lý thị cũng giống như Triệu Tương Nghi vậy, rất hiểu chuyện mà xua tay nói: "Mẹ, còn lại ngài giữ cho chính mình uống đi, lúc con ở trong tháng cũng ăn không ít đồ tốt rồi, thân thể và xương cốt đều rất tốt!"

Phương thị gật đầu, thích thú đem chén thuốc kia uống hết một nữa trước mặt Dương thị và Triệu lão tam, suy nghĩ một chút, còn dư một nữa cho Triệu lão đầu nếm thử đi. 

"Cái này, cái này là..." Dương thị hai mắt trừng lớn, bất khả tư nghị [2] nhìn Phương thị nói, "Mẹ, các người không sợ bị độc c.h.ế.t sao?"

Phương thị liếc mắt nhìn Dương thị, sau đó thản nhiên nói: "Độc c.h.ế.t còn tốt hơn so với việc bị các ngươi làm cho tức chết! Tương Nghi, chúng ta đi thôi, đừng ở chỗ này chiếm không khí của người ta!" Dứt lời, chính là dắt Triệu Tương Nghi đi ra ngoài.

Triệu lão tam hoàn toàn sững sờ đứng tại chỗ nghĩ không ra, Dương thị cũng đã phản ứng kịp, đây không phải là vừa ra kế chỉnh nàng ta, vừa ra vạch trần cái kế nàng ta giả bộ bệnh sao! Nàng ta cả người giận run lên, xiết chặt đệm giường.

"Mẹ! Không ngờ người là người như vậy, làm sao mà gian trá đến thế chứ!"

Mắt Dương thị hàm chứa nước mắt tức giận mắng.

Phương thị lúc này dừng bước chân, xoay người lại lạnh lùng nhìn chăm chăm Dương thị: "Là ai giả bộ bệnh lười biếng tham ăn trước đây à? Nếu như ngươi không dùng mánh khóe để lười biếng thì ta đây tố giác làm gì?"

Cuối cùng, vừa thản nhiên nói, "Đừng có nói lời vô ích với ta, mau nhanh rời giường rồi đem cá thu thập xong, sau đó đi bổ củi để nhóm lửa!"

=====

[1] Khoái nhân khoái ngữ: Người chân thật nói lời thẳng thắn

[2] Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi

Loading...