Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 233: Đại hôn sắp tới
Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:39:05
Lượt xem: 0
“Chuyện này, mặc dù tôi không nói, nhưng chúng ta tự hiểu rõ trong lòng, tôi mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, cô hẳn không quên được đi?” Lã thị có chút thoả mãn nhìn sắc mặt biến sắc của Tề Uyển Dao.
Tề Uyển Dao nháy mắt cứng đờ, dựa theo cửa ngã ngồi xuống đất, không để ý trên đất bụi bậm, trong mắt là phức tạp.
“Tại sao lại xuất hiện? Tại sao còn muốn nhắc chuyện đó với tôi...” Tề Uyển Dao lẩm bẩm nói, hai mắt vô thần.
“Đây là mệnh, cô có thể chống lại được sao?” Lã thị ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt Tề Uyển Dao, “Chuyện bây giờ cô có thể làm, chính là ngoan ngoãn nghe lời tôi chỉ có như vậy, cô mới bảo vệ được hạnh phúc của mình.”
Tề Uyển Dao kinh ngạc nhìn Lã thị, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Như vậy cũng tốt so với việc khi bạn đang đi trên con đường hạnh phúc, mắt nhìn thấy sẽ rất nhanh đến mục đích, không ngờ bước hụt rơi xuống vực sâu vạn trượng, bỏ mất mục đích.
“Tôi sẽ không giúp bà làm chuyện xấu.” Tề Uyển Dao cắn răng nói.
“Tôi có bảo cô làm chuyện xấu sao?” Lã thị tức giận nhìn Tề Uyển Dao, quan sát nàng từ trên xuống dưới, thầm nghĩ cô gái nhỏ này nhiều năm không gặp đã thay đổi rất nhiều.
“Tôi chỉ muốn cô giúp tôi làm một chuyện nhỏ.” Lã thị thiêu mi, vươn tay đỡ Tề Uyển Dao, “Đứng lên đi, quần áo đẹp như vậy, bị bẩn rất đáng tiếc.”
Nhưng Tề Uyển Dao lại đẩy tay Lã thị ra, tự mình đứng lên, cũng không đi vào trong ngồi, chỉ đứng ngoài cửa cảnh giác nhìn Lã thị.
“Tôi cũng đâu ăn thịt cô, thật là.” Lã thị tức giận nhìn Tề Uyển Dao.
Dừng một chút, thấy sắc mặt Tề Uyển Dao trắng bệch, Lã thị thấp giọng nói: “Cô sắp thành con dâu của tôi, tôi không đau cô thì đau ai? Mới vừa rồi doạ cô, là do tôi gấp gáp nên mới vậy. Cô đừng sợ, hãy nghe tôi nói đã.”
Hai tay Tề Uyển Dao hơi run ẩn ở trong tay áo, không nhìn Lã thị.
Nhưng thấy Lã thị nói: “Tôi biết, cô và Hoằng Lâm lập tức sẽ thành thân.”
Nhắc đến Triệu Hoằng Lâm, người Tề Uyển Dao không tự chủ run lên, chắc là nhớ đến chuyện của Niên Thế Hữu.
“Cho nên, tôi cũng đâu có ngốc, mà phá hư chuyện tình cảm của vợ chồng con trai mình?” Lã thị cứng rắn kéo tay Tề Uyển Dao, dùng lực, “Có điều chúng ta là mẹ chồng nàng dâu, cô cũng nên giúp tôi”
Tề Uyển Dao còn chưa nói, mày nhíu càng chặt hơn.
“Cũng không có nhiều, cô chỉ cần làm hai chuyện thôi.” Lã thị thủ thế, thấy Tề Uyển Dao không có mở miệng kháng nghị, coi là nàng ngầm cho phép, liền cao hứng nói:
“Thứ nhất, vào ngày thành thân cô là tân nương, tất nhiên lời nói của cô là lớn nhất, nói ra ai cũng nghe theo. Tôi muốn cô nói với trưởng bối, cho tôi ngồi ở ghế dành cho mẫu thân, lúc bái cha mẹ chồng, nhất định phải bái tôi.” Lã thị nói đến đây mà, đột nhiên oán hận nói, “Tuyệt đối không được bái nữ nhân kia.”
“Nữ nhân kia” đương nhiên là chỉ Nhâm thị.
“Tôi làm không được, bá mẫu đối đãi với tôi luôn tốt” Tề Uyển Dao mạnh mẽ rút tay về.
“Cô làm được” Lã thị tức giận,”Chỉ là muốn hay không muốn mà thôi.”
Nói xong, cũng không kịp Tề Uyển Dao đồng ý hay không, liền nói điều kiện thứ hai: “Thứ hai, đương nhiên dễ làm hơn. Cũng không cần cô làm chút chuyện đặc biệt gì, chỉ cần cô ở trước mặt Hoằng Lâm, Tương Nghi, nói tốt cho tôi, cô luôn thân cận với hai đứa nó, nếu cô nguyện ý mở miệng, hai đứa nó sẽ thay đổi cách nhìn với tôi.”
Thấy sắc mặt Tề Uyển Dao không thay đổi, Lã thị cắn răng ám chỉ: “Thật không dám giấu diếm, thời gian của tôi không nhiều, tôi mắc phải huyết chứng, lần này trở về, là hy vọng có thể sống với bọn nhỏ... Tôi hy vọng tụi nó tha thứ, muốn nghe tụi nó gọi tôi một tiếng ‘Nương’, chút nguyện vọng nhỏ đấy, cô không thể giúp tôi hoàn thành được sao?”
“Bà...” Tề Uyển Dao kinh ngạc không nên lời.
“Nhờ cô” Lữ thị nhấn mạnh.
Sắc mặt Tề Uyển Dao nhăn nhó, nàng thật sự không muốn giúp Lã thị làm những việc này, lần đi quan ngoại, tính tình nàng đã thay đổi rất nhiều, thành thục không ít, bây giờ, nàng chỉ mong có thể cùng Triệu Hoằng Lâm bình bình đạm đạm sống cả đời, hảo hảo cùng thân nhân sống chung, không muốn xen vào những chuyện rắc rối này.
Một chút cũng không, giờ lại nghe Lã thị bị bệnh không trị được, Tề Uyển Dao khiếp sợ, đồng thời cũng có chút đồng tình với Lã thị, giúp bà ta nói tốt trước mặt mọi người thì không sao.
Chỉ là có một việc... Rất khó thực hiện, thậm chí nàng còn không muốn làm.
Nếu thật tôn Lã thị là vi mẫu, đó chính là đang đánh vào mặt Nhâm thị.
Nhâm thị là người thế nào, đối nhân xử thế ra sao, trong lòng Tề Uyển Dao rõ ràng... Nếu không phải Nhâm thị cơ trí, ổn trọng, đối với mình nhiều hơn khai đạo, thì mình đã không có dũng khí sống tiếp, liệu có hạnh phúc như hôm nay?
Nàng không thể không có lương tâm, vong ân phụ nghĩa a
“Uyển Dao” Lã thị gọi lại lần nữa, “Sau này cô cũng sẽ là một mẫu thân, hẳn cô phải biết sẽ đau khổ thế nào khi không thể cùng con mình sống vui vẻ với nhau? Tôi thừa nhận, lúc còn trẻ tôi đã phạm vào sai lầm lớn... Mà bây giờ tôi đã bị trừng phạt, sao các người không chịu tha thứ cho tôi?”
“Bá mẫu...” Tề Uyển Dao không nói nên lời, “Cháu khó chịu, nên về trước.”
“Cô nhất định phải giúp tôi, hôm nay tôi ở đây, chỉ có thể trông cậy vào cô mà thôi ” Lã thị thu lại vẻ bi thương, nghiêm túc nói, “Cũng đừng quên, đã lúc cô rơi vào vực sâu, tôi có năng lực kéo cô ra khỏi hố lửa,thì cũng có năng lực đẩy cô vào chỗ chết, đừng có cho rằng cô sẽ yên ổn gả cho Hoằng Lâm.”
Cả người Tề Uyển Dao run rẩy, sắc mặt trắng chuyển thành xanh.
“Tôi cho cô thời gian là ba ngày, cô phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục.” Lã thị cắn môi.
Tề Uyển Dao không trả lời Lữ thị, lảo đảo ra khỏi sương phòng.
Dọc theo đường đi, Tề Uyển Dao đều cúi đầu, vội vã đi. Chờ khi ra khỏi Triệu phủ, mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhanh chóng tìm nơi yên lặng không ai biết, mệt mỏi chậm rãi ngồi xuống, mặc cho nước mắt rơi xuống.
Lúc này ở Lương viện
Nhâm thị đang tỉa một bồn hoa, đứng phía sau là nha hoàn phục vụ trong sương phòng Lã thị.
“Vừa rồi Tề cô nương đến phủ, vào sương phòng Lã thị.” Tiểu nha hoàn cung kính nói.
Nhâm thịdừng động tác tỉa cành, sau lại tiếp tục động tác, vừa hỏi: “Làm cái gì đi? Nói gì?”
“Nô tỳ ngu dốt, bị Lã thị đuổi ra ngoài, không có biện pháp gần, vì vậy nghe không rõ hai người bọn họ nói gì...” Tiếng Tiểu nha hoàn nhỏ dần.
“Uyển Dao đi rồi?” Nhâm thị bình tĩnh hỏi.
Tiểu nha hoàn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Kỳ quái, sao không thuận tiện đến thăm nhị lão, hoặc đến tìm ta ôn chuyện?” Nhâm thị ngưng mi, sau đó hựu hỏi tới, “Lúc nàng rời đi, sắc mặt thế nào?”
“Sắc mặt rất khó coi, cũng không biết Lã thị nói gì với Tề cô nương.” Tiểu nha hoàn không hiểu nói.
“Ngươi đi lui xuống đi, giám sát chặt chẽ, bên đó có động tác gì phải lập tức báo cho ta biết, ngoài ra, ăn, mặc, ở, đi lại không nên chậm trễ cô ta, để tránh một ngoại nhân như cô ta nghĩ rằng phủ ta hẹp hòi. Thế nhưng cũng không cần để ý cô ta quá phận kiêu căng, trong phủ có mấy chủ tử, trong lòng ngươi rõ ràng, cô ta không phải là chủ tử, ngươi không cần thiết cung kính với cô ta. Ta là tin tưởng năng lực của ngươi, mới bảo ngươi đến phục vụ cô ta, ngươi phải làm thật tốt.” Nhâm thị dứt lời là lúc tỉa xong bồn hoa.
“Vâng, phu nhân.” Tiểu nha hoàn cung kính nói.
Nàng lui xuống không bao lâu, Văn Châu đã trở về.
Lúc này Nhâm thị đang ngồi ở trong sân thưởng thức trà, thấy Văn châu đã về phủ, đặt chén trà xuống, lên tiếng hỏi: “Có phát hiện gì sao?”
“Nô tỳ dĩ dựa theo phu nhân phân phó, có hỏi đại phu, cũng không biết đại phu kín miệng, hay chuyện này là thật... Kết quả là, Lã thị bị bệnh là thật, không có sai.” Văn Châu bẩm báo.
“Hử?” Nhâm thị cũng là có chút ngoài ý muốn, bởi vì bà vẫn cho rằng lã thị gỉa bộ bệnh, cho nên mới phải bảo Văn Châu âm thầm đi theo đại phu hỏi thử, mà đại phu được hỏi chính là đại phu khám bệnh cho Lã thị.
“Vậy là ta dùng lòng tiểu nhân.” Nhâm thị bật cười nói, “Được rồi, ngươi lui xuống làm chuyện của mình đi.”
“Phu nhân...” Văn Châu đi theo bên người Nhâm thị nhiều năm, chính mắt thấy Triệu Tín Lương và Nhâm thị chung sống ngọt ngào, âm thầm hâm mộ, bây giờ đột nhiên nhảy ra một Lã thị, Văn Châu thực sự vì Nhâm thị mà bênh vực, “Phu nhân có thể trực tiếp đuổi bà ta đi mà, ngài al2 nữ chủ nhân của Triệu phủ vì sao phải ngây ngốc chắp tay nhường cho người khác vị trí này.”
“Ta nhường cái gì?” Nhâm thị hỏi ngược Văn Châu.
“Phu nhân suy nghĩ kỹ xem, đại thiếu gia, nhị tiểu thư đều do người đàn bà kia sinh, bây giờ để ba người ở chung với nhau, lâu ngày sinh cảm tình, huống chi là m.á.u mủ tình thâm, hiện tại bà ta đã khác xưa, thời gian của bà ta không còn nhiều, nếu thật có chuyện gì xảy ra, không phải làm cho đại thiếu gia và nhị tiểu thư khóc c.h.ế.t sao?? Đến lúc đó lão gia thay đổi tình cảm, vậy phu nhân đặt ở đâu?” Văn Châu ảo não đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Nhâm thị mặc dù cảm động vì Văn châu đối với mình trung tâm, nhưng vẫn là giáo huấn nói: “Hôm kia ta đã nói các ngươi rồi, việc này coi như chưa từng phát sinh qua, không được nhắc lại trong phủ, lại càng không tiết lộ ra ngoài, bằng không ta sẽ không lưu tình, các ngươi ở trong phủ lâu như thế, hẳn cũng phải biết tính tình ta chứ?”
“Nô tỳ đáng chết” Văn Châu quỳ xuống.
“Ta biết ngươi nói lời này là suy nghĩ cho ta.” Giọng Nhâm thị mềm xuống, “Nhưng thật sự là ta không có quá lo lắng, đến bây giờ, cũng không cần tranh gì, nên có thì đã có rồi, ta cầu gì khác.”
“Được rồi, đứng lên đi.” Nhâm thị đỡ Văn Châu.
Văn Châu đứng dậy, thở dài một hơi, khom người lui xuống.
Nhâm thị nhìn chén trà nhỏ trên bàn đã lạnh.
Người như trà lạnh.
Nhâm thị không tự chủ run người, trong lòng nghĩ đến bốn chữ này.
Sau lắc lắc đầu,, đứng dậy, quyết định đi xem Triệu Tương Nghi quay về chưa. Lúc này, Triệu Tương Nghi đang thương lượng với Bùi Tử Quân, xử cái tên Vệ Lâm gạt người đó thế nào đây.
Vệ Lâm coi như thông minh, trước khi họ quay về, đã sớm dẫn theo Trần Vi đi du sơn ngoạn thủy, một, hai tháng cũng không về, khiến bọn họ tức giận không có chỗ phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-233-dai-hon-sap-toi.html.]
Sau khi hai nhà thương lượng, hôn kỳ của Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao định vào ngày hai mươi tháng năm, hôm nay đã là chín tháng năm, chỉ còn ngắn ngủi mười ngày chuẩn bị, may mà Triệu Hoằng Lâm trước khi đến quan ngoại, đã âm thầm chuẩn bị xong lễ vật, người ngựa cả rồi, bây giờ chỉ cần làm mấy chuyện vặt vãnh thôi, cũng không cần nóng vội.
Tề Uyển Dao vì chuyện Lã thị tìm mình lần trước, mấy ngày gần đây tinh thần sa sút, không đến mấy ngày đã bệnh nhẹ một hồi, cũng nhanh khoẻ lại.
Thế nhưng hôn kỳ sắp tới, khiến không ít người ưu tâm.
Nàng miễn cưỡng tự nói mình là khẩn trương với bản thân,
Thế nhưng đối với chuyện Lã thị muốn mình làm, Tề Uyển Dao không muốn làm, nàng thậm chí còn không muốn để ý những chuyện có liên quan đến Lã thị.
Triệu Hoằng Lâm nhạy cảm, hắn và Tề Uyển Dao từng bỏ lỡ một lần, bây giờ thấy Tề Uyển Dao có việc phiền lòng, càng không có bỏ qua, hỏi nàng: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Còn nữa... Muội có phải còn đang do dự xem có muốn gả cho huynh?”
Tề Uyển Dao thấy Triệu Hoằng Lâm hiểu lầm, vội vàng lắc đầu: “Không thể nào.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Muội không qua mắt huynh được đâu, muội có tâm sự trong lòng, hơn nữa nhất định không phải là chuyện tốt gì, nói cho huynh biết, chúng ta cũng sắp thành thân rồi, chẳng lẽ còn muốn giấu diếm nhau sao?” Triệu Hoằng Lâm ôn thanh nói.
Tề Uyển Dao mềm lòng, thế nhưng vừa nghĩ tới Niên Thế Hữu đê tiện, vô sỉ, nàng sợ hãi, tuyệt đối không được để Triệu Hoằng Lâm nhớ lại những chuyện kia…
Bọn họ không muốn nhắc tới, huống chi là Triệu Hoằng Lâm?
Để không phá hư tâm tình tốt trước ngày đại hôn, Tề Uyển Dao đành phải uyển chuyển nói mình vừa bệnh nhẹ mới khỏi, có chút bận tâm sẽ bị bệnh nặng…
Triệu Hoằng Lâm gần đây bị hạnh phúc mê mẩn đầu óc, liền tin, điểm nhẹ chóp mũi Tề Uyển Dao: “Muội đừng quá lo lắng, có huynh ở đây, không cần sợ gì cả.”
“Ngô.” Tề Uyển Dao buồn bực hừ một tiếng.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^)
Bên này, Triệu phủ gần đây náo nhiệt, tất cả mọi người bận tối mày tối mặt, Lã thị thời gian này hay lắc lư đi ra ngoài, nhưng đều bị nha hoàn ‘mời’ về.
Có một lần vô tình nhìn thấy Bùi Tử Quân đưa Triệu Tương Nghi hồi phủ, Lã thị thầm tính toán.
Con gái đã lớn, còn có người trong lòng, nữ nhân kia cũng không biết, nếu mình đã biết tâm tư của con gái, con gái có thể hay không xem mình như tri âm?”
Có loại ý nghĩ này, Lã thị mừng rỡ như điên, mà nếu nói cơ hội tốt, lại đúng lúc đưa tới.
Nữ chủ nhân Bùi gia Ông thị đã đến trấn Thanh Hà.
Thứ nhất là thăm con trai và con dâu tương lai Triệu Tương Nghi, thứ hai nhiều năm thế giao, Triệu gia có chuyện vui, bà muốn đến sớm một chút, xem thử có thể giúp được gì không.
Vốn là muốn ở lại tiểu uyển Tĩnh Phong, nhưng Ông thị lại nghĩ mượn cơ hội này gần gũi với Triệu Tương Nghi, chủ động nói với Nhâm thị, n1oi là trong khoảng thời gian này muốn ở lại Triệu phủ.
Nếu là lúc trước, nhất định sẽ không có vấn đề
Nhưng hiện nay Lã thị lại ở trong phủ nếu bây giờ ông thị đến đây ở, vạn nhất Lã thị phát điên, ở trước mặt Ông thị nói lời không nói, như vậy hôn sự của Triệu Tương Nghi cũng sẽ thất bại đi?
Xuất phát từ lo lắng, trong mắt Nhâm thị loé lên một tia ngượng nghịu.
Ông thị thấy vậy, xấu hổ, thầm nói mình quá nóng lòng, cười nói: “Phu nhân nhìn tôi xem, tự nhiên hôm nay thân cận hơi quá, nói tới nói lui, lại hồ đồ rồi, ha hả. Triệu phu nhân nếu thấy khó xử, thì cứ làm theo ý của mình, tôi cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng không ép buộc.”
“Bùi phu nhân nói gì thế?” Nhâm thị do dự một hồi, liền đáp ứng, “Quý phủ mặc dù không lớn bằng Bùi phủ, nhưng vẫn có chỗ cho phu nhân nghỉ ngơi, chỉ sợ phu nhân ghét bỏ quý phủ đơn dơ mà thôi.”
Ông thị sau này chính là mẹ chồng của Triệu Tương Nghi, bây giờ chỉ xảy ra một chút xíu vấn đề, cũng sẽ khiến Triệu Tương Nghi bất lợi ngày sau, thay vì để Ông thị hiểu lầm, chẳng bằng đáp ứng yêu cầu đó... Về phần Lã thị bên kia, mấy ngày này, phải tăng cường trông coi.
Cứ như vậy, Ông thị ở lại Triệu phủ.
Bùi Mẫn Nhu lần này không có đến, cô bé cũng đã lớn lên, tương lai về sau cũng đã định, nên dạo gần đây bị Ông thị giam lỏng, cường ngạnh bắt ép học rất nhiều thứ, khổ không thể tả.
Có điều Ông thị cũng là yêu thương khuê nữ, chỉ vì tốt cho con gái nên mới làm thế.
Triệu Tương Nghi kể tử ngày Ông thị ở lại, ngày càng khẩn trương.
Thứ nhất Ông thị mặc dù hiền lành, nhưng vẫn là mẫu thân của Bùi Tử Quân, rất có thể là mẹ chồng sau này của mình, cho nên đối mặt với Ông thị, Triệu Tương Nghi luôn luôn khẩn trương không rõ.
Thứ hai, bây giờ Lã thị ở quý phủ, vạn nhất hai người gặp nhau, xảy ra xung đột gì, thì nàng làm sao cho tốt đây?
Triệu Tín Lương sau khi hồi phủ biết việc này, trước đến bái phỏng Ông thị, sau đó cùng Nhâm thị thương lượng, bảo là muốn âm thầm đưa Lã thị đến chỗ khác.
Nhâm thị suy tính một hồi, cuối cùng đáp ứng.
Ngay đêm hôm ấy, tình hình mất khống chế
Lã thị không muốn rời khỏi Triệu phủ, kịch liệt giãy dụa hạ, đập đầu vào tường, mặc dù nói không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng chảy máu, hôn mê một hồi.
Triệu Tín Lương sau khi biết, không biết làm gì hơn, hôn kì của con trai sắp đến, mà Lã thị lại làm ra cái chuyện m.á.u tanh này, không phải nguyền rủa con trai lấy vợ sao?
Lúc này sai người cường ngạnh đem Lạ thị đi, Lã thị không bao lâu tỉnh lại, giùng giằng muốn tìm cái chết, la to
Đại phu phải giúp Lã thị cầm máu, châm không ít châm, mới để cho bà ta bình tĩnh lại.
Việc này kinh động cả phủ, Nhâm thị sợ Ông thị bên kia sẽ sớm biết chuyện, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy Lã thị bị mình trông coi, khẽ cắn môi tạm thời bỏ qua chuyện này, sau đó phái thêm nhiều người canh chừng Lã thị, không cho bà ta làm thêm chuyện gì nữa.
Lã thị bên kia, thương thế dần dần ổn chuyển biến tốt đẹp, thấy Uyển Dao vẫn chưa đúng hẹn tới gặp mình, càng tức giận đến cả người run, bảo đại phu giúp mình truyền lời, nhắn với Tề Uyển Dao nếu không dựa theo lời bà ta nói, vậy ngày diễn ar hôn lễ, bà ta nhất định sẽ khiến nàng cả đời này gặp những người mình không muốn gặp nhất —— là cả gia đình đại bá đại bá nàng, là những người biết chuyện nàng đã trải qua.
Người mà Lã thị tin tưởng, chỉ có vị đại phu này
Vì sao?
Bởi vì Lã thị không có bệnh, tất cả đều được sắp đặt hết
Năm năm sống cuộc sống không chồng, không con, thê xác và tinh thần uể oải, Lã thị chán ghét cái loại cảm giác trống rỗng đau khổ, cuối cùng quyết định phải về được nhà này
Thế nhưng, lúc Lã thị quay lại, cũng không nhận được sự tha thứ của mọi người.
Vì vậy, Lã thị tốn không ít thời gian trù tính, cuối cùng bày ra một kế hoạch hoàn mỹ.
Từ lúc Lã thị xuất hiện ở trước mặt mọi người trong Triệu gia, bà ta đã bỏ ra một số tiền lớn, mua chuộc tất cả đại phu ở trấn Thanh Hà. Dù sao chỉ là nói dối, chính bà ta cũng không để ý chuyện bị nguyền rủa, bọn họ sao không chịu làm? Dù sao Lã thị cho mỗi người không ít bạc. Đây cũng là lý do Lã thị nói bạc của mình bị cướp hết.
Như vậy, chỉ cần Lã thị tận lực giả bộ bị bệnh trước mặt mọi người, tất cả sẽ tự động tiến hành.
Vô luận bọn họ có mời một đại phu nhà khác, thì đại phu đó sẽ nói cho bọn họ biết, lã thị bị mắc bệnh huyết chứng, thời gian không nhiều. Cũng không sợ bọn họ ngầm đi thăm dò, bởi vì không có đại phu nào ngu như vậy, nói thẳng ra nhóm đại phu sẽ không có chỗ tốt nào, thử hỏi dân chúng cả trấn Thanh hà này mà biết, nói đại phu thu tiền của người ta, lại còn giúp người khác nói dối, thì ai còn tin nữa, mà đến y quán xem bệnh?
Không muốn thân bại danh liệt, vậy cũng chỉ có giữ kín miệng.
Đây cũng là lý do tại sao Văn Châu hỏi kỹ đại phu, mà không lấy được câu trả lời như mong muốn.
Tề Uyển Dao bên kia nghe được người truyền lời nói, trong lòng gấp gáp.
Hôn kỳ gần đến, vốn đang vui sướng, đều bị chuyện này phá hư
Ngay l1uc Tề Uyển Dao khẩn trương, một câu nói của Triệu Tương Nghi đã nhắc nhở Tề Uyển Dao giải quyết chuyện này như thế nào
Triệu Tương Nghi lúc đó lôi kéo Tề Uyển Dao cảm khái nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ năm đó ở Triệu gia thôn….Giống như mới xảy ra ngày hôm qua.”
Ba chữ “Triệu gia thôn”, khiến Tề Uyển Dao phao cứu sinh.
Không bao lâu, Tề Uyển Dao liền thử thăm dò Triệu Hoằng Lâm, nói mình không muốn tổ chức hôn lễ ở trên trấn, nàng muốn cùng Triệu Hoằng Lâm quay về Triệu gia thôn thành hôn. Vì lý do an toàn, còn nói với Triệu Hoằng Lâm, việc này nhất định phải giấu Lã thị.
Triệu Hoằng Lâm tuy rằng không rõ Tề Uyển Dao sao lại đề nghị như thế, đồng thời còn đề phòng Lã thị, nhưng vừa nghĩ tới lần này Lã thị quay lại, cũng lo lắng bà ta làm loạn ở lễ cưới, đến lúc đó chuyện vui phá hư, liền đáp ứng.
Chẳng qua là cảm thấy làm như vậy có chút ủy khuất Tề Uyển Dao, hắn vốn là định cho Tề Uyển Dao một tiệc cưới long trọng.
Khi biết hai người sẽ về Triệu gia thôn thành hôn, Triệu Tín Lương và Nhâm thị càng hoảng sợ, có chút không đồng ý. Chỉ là Triệu Hoằng Lâm giải thích một phen, nói các loại nguyên do,hai vợ chồng tính toán lần nữa.
Phương thị giơ hai tay tán đồng.
Nhiều năm sống trong trấn, bà vẫn thích ở nông thôn hơn, dự định hết năm nay, sẽ đến ở nhà Triệu lão nhị, ở nông thôn không sợ thiếu phòng ở.
Như vậy, tiệc cưới chuyển đến Triệu gia thôn.
Lã thị không biết chuyện, mọi người xung quanh hùa nhau lừa bà ta, có điều tâm tư bà ta không có ở chỗ này, chỉ buồn bực Tề Uyển Dao không nghe lời mà thôi.
Âm thầm tính toán, chờ ngày bọn họ thành thân, sẽ khiến Tề Uyển Dao lúng túng thế nào. Đương nhiên, bà ta sẽ không ngu mà đến phá tiệc cưới, sẽ khiến Triệu Hoằng Lâm cũng lúng túng theo, như vậy con trai sẽ càng hận bà thêm
Bà cũng chỉ muốn lặng lẽ khiến Tề Uyển Dao chịu khổ thôi
Cái loại này đau khổ lại không thể nói nên lời, tin rằng Tề Uyển Dao sau khi biết, sẽ đến cầu xin bà ta.