Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 230: Ngươi nói rất là cảm động, nhưng tiếc là đã tìm nhầm người

Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:37:22
Lượt xem: 0

Bùi Tử Quân nghe xong, trầm mặc mấy giây, hai mắt đột nhiên tỏa sáng

“Cũng đúng nha...... Trước đó huynh đã cảm thấy có cái gì không đúng, với tính tình của Uyển Dao, làm sao có thể nhanh như vậy liền khác gả cho người khác?” Bùi Tử Quân ngẫm lại lời nói của  Triệu Tương Nghi, cảm thấy không phải không có lý.

“Nhưng mà nguy rồi, nếu như thật là như thế, ca ca nếu vọng động, đại náo hôn lễ, chẳng phải làm hư chuyện tốt của  A Sâm ca ca? Đến lúc đó không phải là chọc trúng đại họa sao?” Triệu Tương Nghi bắt đầu lo lắng

Dù có phá hư, nhưng còn tốt hơn việc Tề Uyển Dao gả cho người khác.

“Cái tên Vệ Lâm đáng chết, nếu người thành thân thật sự là A sâm ca, như vậy Vệ Lâm nói dối, cố ý kích động ca ca muội.” Triệu Tương Nghi dở khóc dở cười nói.

Bùi Tử Quân ngược lại nhếch môi cười: “Cũng tốt, nếu sự thật đúng như thế, vậy công lao của Vệ lâm cũng lớn lắm đây, nếu không phải hắn một tung một k1ich, với tính tình Hoằng Lâm không biết ngày tháng năm nào mới chịu đến quan ngoại, đến lúc đó, nói không chừng lúc đó Uyển Dao đã làm vợ người ta rồi.”

Bên này, Triệu Hoằng Lâm rong ruổi mấy ngày đường, đến ngày thứ 7 đã đến trấn Nam Bình.

Vừa bước vào trấn Nam bình, Triệu Hoằng Lâm liền ngăn trở Lan Tạp lại: “Ta muốn dùng 12 lượng hoàng kim mua thiệp mời của ngươi.”

“Thiệp mời này cũng đắt nha.” Lan Tạp bật cười nói.

Người quan ngoại xưa nay đặc biệt thích tiền tài cùng sắc đẹp, hôm nay Triệu Hoằng Lâm vừa mở miệng đã đưa gía trên trời, Lan Tạp sao có thể không động tâm?

Thiệp mời chỉ là một tờ giấy vô dụng, giờ dùng 12 lượng hoàng kim đổi lấy, hắn không đồng ý sao được.

“Ngoài ra, những lễ vật ngươi đem đến đây cứ cầm lấy, ta đã chuẩn bị phần lễ khác.” Triệu Hoằng lâm híp đôi mắt hẹp dài, tiện đà nói.

Lan Tạp nghe thế, tâm hoa nộ phóng, không thể tin được nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Chuyện này là thật? Ngươi không phải trêu chọc ta chứ? Còn nữa, ngươi khẩn trương muốn lấy thiệp mời như vậy, sẽ không phải gây phiền toái gì cho ta chứ?”

“Ta chỉ là muốn thiệp mời của ngươi, cũng không muốn giả mạo thân phận của ngươi. Nếu như ngươi không chịu, tự ta có biện pháp lấy thiệp mời từ trong tay người khác. Mười hai lượng hoàng kim, đổi một tờ giấy, chuyện như vậy, ta tin rất nhiều người nguyện ý làm.” Triệu Hoằng Lâm khẩn trương vì hôn sự, cho nên cũng dần dần mất đi kiên nhẫn.

“Ta đáp ứng” Lan Tạp không cần phải nhiều lời nữa, chỉ lấy thiếp mời ra, chờ Triệu Hoằng Lâm thực hiện lời hứa.

Khoé môi Triệu Hoằng Lâm nhếch lên, cười lạnh, tiện tay lấy ra một thỏi kim nguyên bảo, ném vào tay Lan Tạp: “Ngươi có thể đi về, nhưng nếu ta phát hiện ngươi thu tiền, vẫn như cũ xuất hiện ở trên tiệc cưới, ta tự có biện pháp để cho ngươi hối hận.”

Từ khi bắt đầu nói chuyện, Triệu Hoằng Lâm dùng là ngôn ngữ quan ngoại.

Từ khi Tề Uyển d.a.o đến đây, Triệu Hoằng lâm mỗi ngày đều có nhiệm vụ,  là học tiếng quan ngoại, bởi vì hắn biết, cuối cùng sẽ có một ngày đến đây. (J: Giỏi quá đi à, ta ngu chết.)

Lan Tạp có chút kiêng kỵ Triệu Hoằng Lâm, cùng Bùi Tử Quân, Bùi Tử Quân còn  cơ trí, anh minh. Mà Triệu Hoằng Lâm, cũng khiến người ta âm thầm e sợ.

Thu nguyên bảo lại, cầm chắc lễ vật, Lan Tạp dắt ngựa rời trấn Nam Bình

A Quang như cũ không nói một lời đánh xe, một đường tìm đường đến Như Ý  phường.

Trấn Nam Bình giàu có nhộn nhịp, so với mấy cái trấn kia còn lớn hơn một chút, nhưng so sánh với độ phồn vinh của trấn Thanh Hà Trấn, vẫn là xa xa không bằng.

Triệu Hoằng Lâm nắm chặt thiệp mời đỏ trong tay, thiếu chút nữa đem nó xé rách.

Nhưng mà trước mắt nó còn hữu dụng, không thể xé được.

Hắn hít sâu một hơi, đem thiệp mời bỏ vào tay áo, một khắc cũng không muốn nhìn.

Lúc này Uyển Dao đang làm gì?

Ngồi  trước gương trang điểm, hạnh phúc cùng mĩ mãn để hỉ nương chải đầu cho?

Giá y của nàng rất đẹp đi?

Kỹ thuật thêu tốt như thế, hẳn làm ra một bộ giá y ưu nhã?

Cũng không phải vì mình thêu.

Tề Uyển Dao lúc này, có hay không thỉnh thoảng nhớ tới hắn.

Với tâm tình thế nào, thái độ sao đây? Hay là cảm thâý may mắn, may mà tân lang không phải là Triệu Hoằng Lâm, may mà đã thoát khỏi bóng ma?

Triệu Hoằng Lâm lắc lắc đầu, đem toàn bộ những suy nghĩ tiêu cực ném ra khỏi đầu

Thật đáng chết.

Về mặt tình cảm, hắn không suy nghĩ thấu đáo được, trong đầu luôn có tạp niệm, hiện tại, hắn chỉ hy vọng trong mắt Tề Uyển Dao có hắn mà thôi, cũng không muốn có thêm những tình huống bất ngờ nào xảy ra.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Như ý phường

Người tới người đi rất náo nhiệt, đây được xem là nơi phồn vinh nhất trấn Nam Bình.

Xuống xe, Triệu Hoằng Lâm kinh ngạc nhìn kiến trúc trước mắt.

Một cái lầu các hai tầng, mặc kệ là hình thức, bài biện, hoành phi, còn có đủ loại trang trí, đều gống như Như Ý phường trước kia.

Khóe môi vi câu, quả nhiên là nàng mở cửa hàng nha.

Mặc dù từ biệt mấy tháng, tời gian không dài, nhưng Triệu Hoằng Lâm cảm giác như xa cách mấy đời.

Uyển d.a.o bây giờ hẳn đã khác trước.

Có một cuộc sống mới, có lẽ đây là điều thích hợp nhất với Tề Uyển Dao.

Tầm mắt rơi xuống ờ giấy màu đỏ dán trên cửa đã đóng chặt, hôm nay lão bản có tin mừng, tạm ngừng buôn bán ba ngày.

Triệu Hoằng Lâm nổi gân xanh, hai tay nắm thành đấm.

“A Quang, đi tìm người hỏi một chút, nhà lão bản Như Ý phường ở đâu, tân nương tử đang chờ ở nơi nào.” Triệu Hoằng Lâm không quay đầu phân phó a Quang, tầm mắt vẫn vẫn đặt trên tờ thông cáo tin mừng

Màu hồng chói mắt, đ.â.m tim hắn thật đau.

A Quang y mệnh làm việc, không lâu sau trở lại, kính cẩn báo cáo: “Nhà lão bản tú phường ở đây không xa, chúng ta đến đó chưa đến một khắc, nhưng mà tân nương tử ngồi chờ, lại cách chỗ này xa hơn nhiều, chúng ta đến đâu đầu tiên?”

“Tân nương tử ở nơi nào?” Triệu Hoằng Lâm nhíu mày, xoay người nhìn a Quang.

“Ở một nơi gọi là Lệ Thủy Các, ở nơi trung tâm trấn Nam Bình này, nghe nói là người quan ngoại có tập tục, phàm khi kết hôn, tân nương tử phải đến Lệ Thuỷ Các ngồi chờ, để các nữ thần ở Lệ Thủy Các phù hộ hôn nhân của họ được mỹ mãn hạnh phúc.” A Quang giải thích một phen.

Triệu Hoằng lâm gật đầu một cái, môi khẽ mím: “Ngay cả tục lệ cũng sửa lại, quả nhiên là phu xướng phụ tùy đây.”

A Quang biết Triệu Hoằng lâm lần này tới đây là có mục đích, cho nên lúc này đối mặt Triệu Hoằng lâm lầm bầm lầu bầu, trong lòng vẫn kiêng kỵ, không dám nói lung tung chọc giận hắn, chỉ yên lặng, chờ hắn trở lại.

“Trực tiếp đi Lệ Thủy Các” Triệu Hoằng lâm thở dài một hơi, xoay người lên xe ngựa, tay của hắn run dử dội hơn, lúc nói chuyện, thanh âm đều là đang run.

Tâm thần bất định, bất an ngồi trên xe ngựa, càng tiến tới gần Lệ Thủy Các, hắn càng sợ hãi thêm

Qua miêu tả sinh động, Tề Uyển Dao, lòng nàng thật không quay lại rồi.

Tay phải vô thức chạm và túi thơm bên hông, trí nhớ tựa như trở về một năm kia ——

Lúc ấy nàng kh1oc, dùng hết dũng khí, đưa túi thơm nhét vào tay mình: “Hoằng Lâm ca ca, thêu kỹ thô ráp, xin đừng ghét bỏ.”

Từng chữ từng câu, thiêu đốt lòng hắn.

Khi đó hắn thật khờ a, tại sao không trực tiếp giữ nàng lại?

Lúc ấy nàng kín đáo đưa cho của mình, không chỉ có một túi thơm thôi đâu, mà còn có tình ý dạt dào.

Chẳng qua là ngay lúc ấy mà nói, phần tình ý kia sao mà ngượng ngùng, sao mà bất đắc dĩ.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, lung la lung lay, khiến tâm  hắn thêm phiền loạn.

Rốt cuộc đã tới Lệ Thủy Các, Triệu Hoằng Lâm lại không dám đi xuống.

A Quang coi như là cơ trí, nhảy xuống trước, đi tìm hiểu tình hình cho rõ. Xung quanh xe ngựa rơi vào một bầu không khí âm trầm đáng sợ, Triệu Hoằng Lâm khẽ nhắm hai mắt, nín thở ngưng thần, tận lực bảo trì bình tĩnh.

Rất nhanh, A Quang quay trở lại.

Sắc mặt ngưng trọng nói: “Hôm nay trong Lệ Thủy Các, chỉ có một tân nương tử đang ngồi trong đó, chính là hôn sự của Như Ý phường.”

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng khi đối mặt với nó, tâm Triệu Hoằng Lâm thật đau, sắc mặt trắng bệch.

“Ngươi đợi ở chỗ này nhìn xe ngựa đi, ta đi xem một chút......” Triệu Hoằng Lâm phát hiện hai chân mình như nhũn ra, nói chuyện đều không khống chế được run rẩy.

Đây là mình sao?

Chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, mình sẽ có bộ dáng như thế này.

Uyển Dao muội thấy không, tất cả đều vì muội.

Từng bước từng bước đi về phía Lệ Thủy Các, tâm tình Triệu Hoằng Lâm phập phồng, may mà xưa này bình ổn, nên mới có thể áp chế được bi thương trong nội tâm xuống.

Buồn bã,hối hận toàn bộ viết ở trên mặt.

Triệu Hoằng Lâm đột nhiên cảm thấy buồn cười, cách sống như vậy cũng tốt. Chí ít, sẽ không mệt mỏi.

Lệ Thủy Các rất lớn, nếu như không phải có rất nhiều người vây quanh, Triệu Hoằng Lâm phải ất thật lâu mới tìm được vị trí của Tề Uyển Dao.

Hắn cố che giấu tất cả tâm tình trên mặt, tận lực để cho mình tỏ ra bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-230-nguoi-noi-rat-la-cam-dong-nhung-tiec-la-da-tim-nham-nguoi.html.]

Đám người kia vây ở đó là chuẩn bị giúp tân nương qua cửa, có nịnh hót, có tấu nhạc, còn có người khuân đồ cưới. Lúc này tân nương vẫn còn đang trang điểm, bọn họ tất nhiên ngồi chung một chỗ nói đùa đùa giỡn.

Thấy Triệu Hoằng lâm ăn mặc ưu nhã, bọn họ không có cảm thấy kinh ngạc ngạc nhiên, bởi vì này cuộc hôn nhân vốn là người quan ngoại cùng người Hán kết hợp.

C1o thêm mấy bằng hữu người Hán tới, cũng là bình thường thôi.

Triệu Hoằng Lâm rất nhanh từ trong đám người phát hiện một thân ảnh chói mắt

Người này không tính là anh tuấn tiêu sái, nhưng khiến người ta nhìn cảm thấy rất thoải mái, thành thật, nhìn giống như là người có thể dựa vào. Mặc một thân áo bào đỏ sậm,là y phục của người quan ngoại,nhìn khuôn mặt cử chỉ, chính xác là người quan ngoại không thể nghi ngờ.

Đi theo đám hán tử, hỉ nương chờ ở chỗ này, lại mặc Hồng Y, gương mặt vui sướng hỉ khí ——

Nhất định là tân lang hôm naykhông thể nghi ngờ

Triệu Hoằng lâm dừng tại chỗ, cẩn thận quan sát nam tử đó, hắn ta đang cùng một hỉ nương nói đùa đùa giỡn, đều nói tính tình người quan ngoại đều phóng khoáng, coi tiền tài, sắc đẹp như sinh mệnh của mình, không quan tâm tình cảm, dĩ nhiên thê thiếp có bao nhiêu chính là minh chứng mình có bao nhiêu của cải

Người đàn ông này có như thế không?

Nếu như hắn ta vừa cưới Uyển Dao xong, lại lập tức cưới vợ bé, như vậy Uyển Dao chẳng phải đau lòng đến c.h.ế.t sao?

Uyển Dao không phải là mắt mù,nên mới tuỳ tiện tìm một người đàn ông khác để gả chứ?

Vì có thể thoát khỏi bóng ma hắn mang đến cho nàng.

Triệu Hoằng Lâm nắm chặt hai quả đấm, ẩn ở trong tay áo, nếu như kết cục đúng như hắn dự đoán, như vậy sẽ không cho phép xảy ra.

Lặng lẽ tránh khỏi đám người kia, đi đến một căn phòng yên tĩnh ở trong lầu các

Chỉ vì nơi đó giăng đèn kết hoa, còn có hỉ nương canh cửa, Triệu Hoằng Lâm mới suy đoán, đây là nơi tân nương đang nồi chờ.

Hắn từng bước tiến gần, vừa nghĩ tới lập tức sẽ gặp Tề Uyển Dao, tim hắn nhảy loạn, đau đớn khôn cùng.

Hỉ nương giữa cửa, chưa từng gặp qua Triệu Hoằng Lâm, lại nhìn hắn ăn mặc như người Hán, mỉm cười, dùng tiếng Trung Nguyên không thành thục nói: “Nơi này...... Nơi này không thể vào.”

Là chỉ vào đây là nơi tân nương tử trang điểm, người rãnh rỗi không thể vào.

Triệu Hoằng Lâm nháy mắt mỉm cười,  hỉ nương thấy ngơ ngác cả ra, có loại cảm giác như như mộc xuân phong, bà rất ít khi gặp một nam tử nho nhã, tuấn tú như vậy, quan ngoại bên này phần nhiều là đại hán man nhân [nam tử thô lỗ].

“Vị cô nương này, ta cũng không phải là cố ý mạo phạm, chỉ vì ta là bạn cũ ở Trung Nguyên của tân nương tử, biết hôm nay nàng thành thân, đặc biệt tới chúc mừng, chỗ này ta có một phần đại lễ đặc biệt tặng cho nàng, còn làm phiền phiền vị cô nương này mở lòng từ bi, cho ta vào trong gặp tân nương tử, ta có thiếp mời làm chứng.” Triệu Hoằng Lâm dùng tiếng quan ngoại thuần thục, ôn hòa nói.

Hỉ nương ước chừng 30 tuổi, vừa nghe Triệu Hoằng lâm dịu dàng gọi mình là “Cô nương”, nất tời mềm lòng. Lại thấy Triệu Hoằng Lâm nhìn chính trực, còn có thiếp mời làm chứng, lập tức gật đầu như bằm tỏi: “Mời vào bên trong, mời vào bên trong” lần này là nói tiếng quan ngoại.

Triệu Hoằng Lâm vào trong, lập ức thu lại nụ cười giả dối trên mặt.

Lòng nói, còn may Bùi Tử Quân chỉ điểm.

Vừa vào lầu các, Triệu Hoằng Lâm chán ghét nhìn những thứ ồ trang trí giăng đèn kết hoa này.

Hắn rất nhanh tìm được nội các tân nương tử ở, bên trong chia ra có hai vị hỉ nương đang giúp tân nương tử trang điểm.

Làm Triệu Hoằng lâm kinh ngạc chính là, tân nương tử mặc giá y hẳn là kiểu dáng của Trung Nguyên, tất cả đồ trang sức, trang phục vân vân, cũng đều theo tục lệ  Trung Nguyên bên kia.

Nhìn lại kia hình thêu trên giá y, không phải là kỷ thuật thêu của Tề Uyển Dao sao.

Trừ nàng, còn có ai thích thêu thùa may vá, còn thắt đồng tâm kết ở đây?

Tim Triệu Hoằng Lâm Tâm như bị d.a.o đâm, nhìn tân nương tử đưa lưng về phía mình, trong lúc nhất thời có ngàn vạn ngôn ngữ, lại hết thảy không nói ra miệng. Nàng  chân chính tìm được hạnh phúc của mình đi, ngay cả giá y đều là tự mình thêu, chắc là ôm theo tâm tình ngọt ngào,mong đợi mới có thể như thế a.

“Ta là bạn ở Trung nguyên của tân nương tử, làm phiền các vị tránh một chút, ta muốn ôn chuyện với nàng.” Triệu Hoằng Lâm lần nữa dùng tiếng quan ngoại nói với hai hỉ nương kia.

Hai vị hỉ nương bị làm khó nhìn  Triệu Hoằng Lâm, lại nhìn tân nương tử.

Tân nương tử vẫn như cũ đưa lưng về phía Triệu Hoằng lâm,  gật đầu một cái, hỉ nương đành phải lui ra, tân nương tử ngược lại cầm khăn voan trên bàn trang điểm đội lên.

Nàng xoay người lại nhìn Triệu Hoằng Lâm, có điều hai bên không thấy mặt nhau.

Triệu Hoằng Lâm vuốt n.g.ự.c của chính mình,  cười khổ một hồi, bước vài bước liền dừng tại chỗ, không có bước thêm bước nào nữa.

“Nhìn cũng không muốn nhìn huynh một lần sao, còn đơn thuần muốn vì trượng phu của muội thủ tiết? Vô luận là điểm nào, muội làm vậy đều vô ích, vì người muội thương chính là huynh.” Lời như vậy, nếu là Triệu Hoằng Lâm ngày trước tuyệt sẽ không nói ra, nhưng ngày hôm nay, hắn không chút nào suy nghĩ, chỉ đem nỗi khổ trong lòng nói ra hết, không thể không buồn nôn.

Hai người yên lặng được một lúc, bởi vì  giai nhân đối diện đội khăn voan, khiến hắn không nhìn thấy vẻ mặt đối phương.

“Uyển Dao, muội noí gì đi chứ?” Giọng Triệu Hoằng lâm nháy mắt liền mềm nhũn ra.

“Huynh sai rồi.” Triệu Hoằng Lâm lẩm bẩm nói, “Huynh thật sự mười phần sai. Huynh có tư cách gì trách muội? Huynh có cái gì tư cách mắng muội, vứt bỏ muội?Huynh nói muội thay đổi, nói muội độc ác, xấu xa, nhưng cuối cùng so với huynh, muội vẫn hoàn mỹ hơn nhiều, vì sao lúc ấy huynh lại ngu xuẩn, để ý những tứ kia chứ?

“Sau khi biết tin muội tự sát, cả trái tim huynh như trống rỗng, không biết nên đi nơi nào, không biết nên đi tìm người nào...... Cuộc ống ấy làm huynh mất hết niềm tin, đến bây giờ huynh vẫn thấy khó khăn mà quên đi.” Triệu Hoằng Lâm hướng tân nương tử tiếp tục nói, “Là từ khi đó, huynh mới chính tức tỉnh ngộ, thì ra huynh để ý muội nhiều như thế, không thể rời bỏ muội. Nhưng muội lại theo ca ca đến quan ngoại, huynh biết rõ, sự lựa chọn của muội chính là muốn nói cho huynh biết, huynh vĩnh viễn mất đi muội.”

“Trước kia, huynh cũng để ý muội, chẳng qua là khi đó huynh đang chìm đắm trong cảm giác báo thù, quyền lợi, thành tựu. Huynh bởi vì những thứ phù du đó không để mắt đến muội. Đến bây giờ, huynh vẫn nghĩ, nếu lúc đó huynh quan tâm đến muội nhiều hơn, lập tức cưới muội, có phải hay không hết thảy đều sẽ thay đổi?”

“Ít nhất, vào giờ phút này, người nam nhân mà muội vì yêu mà mặc giá y, là huynh, cứ không phải là tên không thành thật đó, tên nam nhân cùng hỉ nương cười đùa.”

“Uyển Dao, muội nói gì được không?” Triệu Hoằng Lâm có chút nóng nảy.

Đối phương càng yên lặng không nói gì, lại càng lòng hắn hoang mang.

Nếu như nàng chửi mình mấy câu, thậm chí khóc chạy tới đánh mình, đều đủ chứng minh trong lòng nàng còn có hắn, cho dù là hận, cũng cuối cùng cũng có hắn.

Nhưng lúc này đây, không nói một lời, thật dọa hắn sợ hãi, chẳng lẽ, nữ nhân này thật đối với mình tuyệt tình đến vậy sao?

“Uyển Dao, từ biệt mấy tháng, muội nhất định không biết, huynh thay đổi rất nhiều. Huynh không phải al2 người theo đuổi khuôn phép trước đây nữa rồi, huynh trở nên điên cuồng, trở nên ngây thơ. Đây hết thảy, đều là bởi vì muội.”

“Uyển Dao, huynh yêu muội, muội có thể yêu huynh lần nữa không?” Hai tròng mắt Triệu Hoằng Lâm  đều đỏ, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn ngào, bởi vì hắn mơ hồ cảm nhận được, khi hắn nói xong câu này, ý nghĩa liền khác, hết thảy đều kết thúc.

Hắn chân thành tha thiết thổ lộ, chỉ là một lời cáo biệt mà thôi.

Triệu Hoằng Lâm không nói thêm gì nữa, chỉ si ngốc nhìn giai nhân trước mắt.

Hắn từng bước từng bước tiến lên, vào giờ phút này, hắn có một nguyện vọng mãnh liệt, tự mình vén lên khăn voan, nhìn thấy khuôn mặt đỏ của nàng.

Cảnh tượng như vậy thường hay xuất hiện trong các giấc mộng, chẳng qua là trong mộng hai người đều nhìn nhau cười, mà lúc này, trên mặt của hắn, trừ thống khổ,không còn gì khác.

“Để cho huynh nhấc khăn lên đầu tiên đi, từ nay về sau, huynh sẽ không nhấc khăn hỉ của ai nữa, Uyển Dao nếu muội thật tâm thích nam nhân kia thì hãy gả cho hắn, huynh chúc muội hạnh phúc.”

Tay mới vừa duỗi tới khăn voan, tân nương tử đ1ưng lên, giật mình lui về phái sau, thở mạnh dùng tiếng quan ngoại: “Ngàn vạn đừng nhấc lên, theo tục lệ Trung Nguyên, cái này phải để phu quân ta nhấc lên.”

Triệu Hoằng Lâm tâm động, thái độ cũng thay đổi, từ khi nào Uyển Dao học cách n1oi chuyện xa lạ thế này? Hơn nữa giọng nói có hơi khan khác.....

“Này, này, này, ngươi không phải là nghe hiểu tiếng quan ngoại cứ, không phải nói vô cùng tốt sao? Thế nào lúc này không nói, ta cho ngươi biết a, ngươi ngàn vạn không được nhấc khăn hỉ này lên, nếu không ta liều mạng với ngươi” Tân nương tử tiếp tục dùng tiếng quan ngoại điên cuồng thô lỗ nói với Triệu Hoằng Lâm.

Thần sắc Triệu Hoằng Lâm khẽ biến, ngược lại chỉa về phía nàng ta lớn tiếng nói: “Ngươi không phải là Uyển Dao?”

“Ta đương nhiên không phải rồi” Tân nương tử khí thế hùng hồn nói

“Vậy sao cô không nói sớm” Triệu Hoằng Lâm ức giận, nghĩ đến vừa rồi mình thao thao bất tuyệt không ngừng, hắn thật hối hận vì không suy nghĩ mà nói nhiều như thế lại bị một kẻ không quen biết nghe thấy, gây ra một chuyện cười.

“Ngươi có hỏi ta sao” Tân nương tử buồn bực nói, nhưng lát sau lại cười hì hì, “Ngươi nói rất là cảm động, nhưng tiếc là đã tìm nhầm người”

“Ngươi rốt cuộc là ai, Uyển Dao ở đâu?” Triệu Hoằng Lâm lo lắng hỏi, thấy cục diện không giống như mình đã nghĩ, hắn vừa vui vừa mừng.

“Ngươi là Triệu Hoằng lâm chứ?” Tân nương tử không trả lời vấn đề của Triệu Hoằng Lâm, cười hỏi, “Uyển Dao thường nói với ta về ngươi, theo ta thấy ngươi cũng đâu phải là người xấu, nể tình thành ý của ngươi  ngày hôm nay, ta sẽ không đánh ngươi.”

Triệu Hoằng lâm khóe miệng vi rút ra, về sau đen gương mặt trầm giọng nói: “Uyển ngọc rốt cuộc ở nơi nào?”

“Muội ấy vẫn luôn ở đây.” Tân nương tử cười càng  hăng hái hơn, “Lúc ngươi vừa tới, muội ấy đang ở trong phòng chuẩn bị phấn son cho ta, có thể là thấy ngươi tới, nên không muốn đi ra gặp ngươi thôi.”

“Uyển Dao, muội đi ra đi.” Tân nương tử đột nhiên nghiêng người, gọi người phía trong bằng tiếng Trung Nguyên.

Rèm phòng trong khẽ động, tim Triệu Hoằng Lâm đập nhanh

Tề Uyển Dao đang cầm một vài hộp phấn son, người mặc một bộ váy ngắn màu hồng nhạt, một tay vén rèm, kinh ngạc mà nhìn Triệu Hoằng Lâm.

Tề Uyển Dao đặt hộp phấn son trên bàn trang điểm, hướng tân nương tử n1oi xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tẩu tử, chỉ vì muội mà đã phá hư hôn sự của tẩu rồi.”

“Không có sao, mau đuổi theo hạnh ph1uc của muội đi” Tân nương tử cách một tấm khăn hỉ nháy mắt với Tề Uyển Dao.

Tề Uyển Dao mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Đi ra ngoài nói chuyện, đừng ở chỗ này làm phiền người ta.”

Tâm tình Triệu Hoằng Lâm lúc này khó nói lên lời.

Thấy khẩu khí của Tề Uyển Dao thay đổi, trong lòng lại càng thêm vui mừng, gật đầu một cái, theo Tề Uyển Dao.

“Tân nương tử đó là tẩu tử muội?” Hai người tới một bãi cỏ ở  Lệ Thủy Các, nơi này xuân ý dồi dào, không khí mát mẻ, gió nhẹ ấm áp.

Tề Uyển Dao đứng lại, gật đầu một cái: “Tỷ ấy là con gái tộc trưởng ở đây, tính tình sáng sủa hoạt bát, cùng ca ca tình đầu ý hợp.”

Triệu Hoằng Lâm thoải mái thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là hôm nay người thành thân là ca ca muội...... huynh còn tưởng rằng......” Vừa nói nhìn về phía Tề Uyển Dao, thoải mái nói, “Thật sự là quá tốt”

Sau đó, lại như nghĩ tới một chuyện, lặng lẽ cúi đầu thầm mắng một tiếng: “Vệ Lâm đáng chết, nhìn ta trở về xử ngươi thế nào đây”

“Muội chưa từng nghĩ tới, huynh sẽ đến quang ngoại tìm muội.” Tề Uyển Dạo ngước mặt lên, hốc mắt tràn đầy nước mắt.

Tâm Triệu Hoằng Lâm nháy mắt liền mềm mại: “Uyển Dao, thật xin lỗi, huynh đã cô phụ muội, có thể tha thử cho huynh không?”

Loading...