Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 206: Giày của nàng ướt rồi

Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:23:29
Lượt xem: 0

Sau giữa trưa, đoàn người cùng nhau đi du hồ, bên ngoài trấn không có nhiều hồ lớn,bây giờ là ngày xuân, trên mặt hồ không còn hoa sen, nước hồ xanh biếc, sóng gợn từng lớp, hay đây là sóng gợn lòng người.

Tề Uyển Dao cũng tới.

Điều này làm Trần Vi thật bất ngờ, nụ cười trên mặt cứng lại, vốn muốn nhân cơ hội này, cùng Triệu Hoằng Lâm nói chuyện một chút, đem chuyện giấu trong lòng nói ra, cho dù kết quả như thế nào, cũng sẽ thoải mái hơn, nhưng bây giờ xem ra, chắc là không thể nào.

Nàng không phải là con gái nhà nghèo, đối mặt tình cảnh này cũng chỉ cười một tiếng cho qua, cũng không biểu lộ ở trên mặt.

Bùi Tử Quân biết Trần Vi không hài lòng, chỉ vì Trần Vi nói thật cho hắn biết, cho nên lúc này hắn cảm giác mình với nàng coi như là chiến hữu, thấy nàng không vui, chủ động bước đến an ủi.

Triệu Tương Nghi và Bùi Mẫn Nhu đang cười đùa, nhìn thấy một đôi bích nhân đứng bên hồ, trong lòng gợn sóng. Nếu như không nói đến việc là họ hàng gần, hai người họ đúng là một đôi trời đất tạo nên.

Tại sao nàng cảm giác lúc này thật khó chịu?

Còn chưa nghĩ ra, thì Tề Uyển Dao bước tới nắm tay nàng: “Tương Nghi, ” đầu tiên là gọi Triệu Tương Nghi, sau đó nhỏ giọng kề tai nàng nói, “Chúc mừng muội lần đầu tiên có quỳ thuỷ, từ giờ trở đi, muội đã là đại cô nương.”

Bùi Mẫn Nhu ngượng ngùng cười cười, nói thật, thẳng thắn như Bùi Mẫn Nhu, không thích người khác kề tai nói chuyện riêng trước mặt mình, như vậy không lễ phép, cũng dễ dàng tạo thành hiểu lầm.

Chờ Tề Uyển Dao rời đi, Triệu Tương Nghi vô lực nhún vai một cái: “Không phải nói muội, là nói chuyện của ta.”

“Muội không để ý đâu.” Bùi Mẫn Nhu thờ ơ cười cười, rồi chỉ vào con thuyền trên mặt hồ cười nói, “Thuyền tới rồi, chúng ta lên đi, hai chúng ta nhất định phải ngồi chung một chỗ.”

“Đương nhiên rồi, đi thôi, chúng ta gọi Vi tỷ tỷ lên cùng đi.”Triệu Tương Nghi nắm tay Bùi Mẫn Nhu, hai người hi hi ha ha hướng Trần Vi và Bùi Tử Quân bên này đi tới.

Tề Uyển Dao đi ở phía sau họ, không tự chủ xiết chặt khăn tay.

Chờ Bùi Mẫn Nhu, Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân lên thuyền, mới phát hiện chỗ ngồi hẹp quá, hơn nữa Trần Vi ngồi không được, trong khoảng thời gian ngắn, cục diện lúng túng nhất thời xuất hiện.

Mà lúc này, Triệu Tương Liên mặt đỏ bừng cùng Nguyên Sách ngồi ở một con thuyền nhỏ khác.

Còn lại một chiếc thuyền nhỏ, rõ ràng là đủ cho Triệu Hoằng Lâm, Tề Uyển Dao và  Trần Vi ngồi.

“Chúng ta đừng đứng đây nữa, lên đi.” Tề Uyển Dao rất tự nhiên nở nụ cười bước lên thuyền, cũng ôn uyển gọi Trần Vi, “Tiểu thư cùng lên đi, bên kia không ngồi được rồi, hơn nữa càng không thể đi quấy rầy Tương Liên và Nguyên Sách được, tiểu thư nói phải không? Bây giờ hai người bọn họ là nhân vật chính đấy.”

Bộ dạng này, giọng nói cùng thần thái, cảm giác giống như nàng chính là nữ chủ nhân, chiêu đãi vị khách xa là Trần Vi thật thoả đáng.

Trong lòng Trần Vi khó chịu, nhưng ngại vì Triệu Hoằng Lâm đang bảo vệ Uyển Dao, không thể nào phát tác được, chỉ im lặng không lên tiếng sau đó lên thuyền.

Trong lòng cực kỳ chờ đợi lần du hồ lần đầu tiên này, nhưng phút chốc cảm xúc giảm xuống.

Thuyền nương đẩy nhẹ thuyền, trên mặt hồ gợn sóng âm thanh trầm lắng khiến lòng cười yên tĩnh theo

Nguyên Sách và Triệu Tương Liên ngồi trên một chiếc thuyền không có thuyền nương, bởi vì Nguyên Sách sẽ chèo thuyền, cho nên không muốn mượn tay người khác.

Mọi người  thỉnh thoảng liếc qua nhìn hai người họ, mím môi cười trộm, nhìn hai người lúc này ở chung thật dung hoà, nghĩ đến chuyện này tám, chín phần mười là thành.

Triệu Hoằng Lâm không lên tiếng ngồi ở mũi thuyền, nhìn cảnh trước mắt, hắn không muốn nói chuyện

Một người là ngời con gái mình thương, một người là cô gái xa lạ, phải đối mặt  hai nữ nhân này, hắn có chút dở khóc dở cười. Sớm biết như thế, hắn nên nói trong cửa hàng có chuyện, không đến được

“Trần tiểu thư sau này sẽ định cư ở huyện Giang Ninh luôn sao?” Tề Uyển Dao cười, vẻ mặt chân thành nói.

Trần Vi nhìn Triệu Hoằng Lâm, sau đó quay lại trả lời Tề Uyển Dao: “Đúng vậy, cho nên sau này cơ hội đến trấn Thanh Hà nhiều hơn.”

Nàng không có chú ý tới, vừa mới dứt lời, Tề uyển Dao nắm chặt tay, móng tay đ.â.m sâu vào thịt.

“Vậy thì tốt rồi, sau này mọi người có dịp trò chuyện nhiều hơn, tăng thêm tình cảm.” Tề Uyển Dao ngượng ngùng cười, sắc mặt có chút trắng bệch.

“A? Cô thật sự hy vọng như vậy sao?” Trần Vi nhíu mày, hỏi ngược lại Tề Uyển Dao, tờ giấy trong túi thơm hoa đào, nàng vẫn còn giữ lại đấy.

“Đúng nha, Tương Nghi rất thích tiểu thư, nếu như tiểu thư thường xuyên đến trấn Thanh Hà, con bé nhất định cao hứng. Ha ha, có lúc ta rất ghen tỵ với tiểu thư, ta biết Tương Nghi lâu như vậy rồi, nhưng con bé lại thân thiết với tiểu thư hơn ta” Lúc nói chuyện, Tề Uyển Dao thỉnh thoảng lại nhìn trộm Triệu Hoằng Lâm, thấy hắn chỉ nhìn phía xa xa không nói tiếng nào, cũng không để ý tới Trần Vi, hơi yên lòng.

“Tình cảm của con người rất kỳ lạ, cho dù thời gian có dài thì tình cảm cũng không nhất định sâu đậm. Có lẽ đối với vài người, chẳng qua là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng từ lần đó, trọn đời không quên.” Trần Vi không tự nhìn sang Triệu Hoằng Lâm, ngoài miệng lẩm bẩm nói, “Chỉ tiếc, không như mong muốn, rất nhiều việc miễn cưỡng không được.”

“Trần tiểu thư nói vậy là sai rồi.” Tề Uyển Dao siết chặt nắm tay giấu trong tay áo, tận lực giữ vững bình vững bình tĩnh, cười nói, “Ví dụ như ta và Hoằng Lâm quen  nhiều năm, tình cảm của hai người bọn ta vững chắc như núi, cũng không phải người lần đầu gặp là đánh vỡ được.”

“Hử?” Thấy Tề Uyển Dao nói chuyện không cho mình thể diện, Trần Vi tức giận, giận quá hóa cười nói, “Uyển Dao cô nương đối với tình cảm của mình nắm chắc, vậy vì sao năm đó lại muốn tặng ta tờ giấy để trong túi thơm?”

Triệu Hoằng Lâm vì câu nói này mà hơi nhíu mày, nhìn sang bên này

Tề Uyển Dao nghẹn lời, kinh ngạc nhìn Trần Vi, thực là không ngờ nàng ta lại ấy chuyện xưa ra để nói, hơn nữa còn ở trước mặt Triệu Hoằng Lâm.

“Các ngươi ồn quá rồi.” Trần Vi còn muốn nói điều gì, Triệu Hoằng Lâm cau mày ngăn lại.

Tề Uyển Dao thờ phào nhẹ nhõm, nhưng động tác rất nhỏ kia bị Triệu Hoằng Lâm nhìn thấy. Hắn mới vừa rồi nói như vậy, không phải là vì bảo vệ Tề Uyển Dao, chẳng qua là hắn không muốn từ miệng Trần Vi nghe chuyện không muốn nghe, thay vì nói không dám nghĩ, chẳng bằng nói không muốn biết.

Hắn Triệu Hoằng Lâm, cũng biết sợ.

Trần Vi ủy khuất trong lòng, mặc dù biết rõ Triệu Hoằng Lâm không muốn gặp mình, nhưng mỗi lần nhìn  hắn vì Tề Uyển Dao mà mặt lạnh nhìn mình, lòng đau vô cùng, đau đến tê tâm liệt phế

Vốn là nàng có thể rời đi, nhưng là nàng không cam lòng, nếu như là người khác, nàng có lẽ có thể buông tay rời đi, nhưng cố tình lại là Tề Uyển Dao, cô ta căn bản là không xứng với Triệu Hoằng Lâm, nàng không cam lòng, vì sao mình lại bại dưới tay nữ tử này.

Bên này, Triệu Tương Nghi ngồi trên thuyền, nghe Bùi Mẫn Nhu nói mấy chuyện thú vị, Bùi Tử Quân cũng có khi tham gia náo nhiệt, nhân tiện đem chuyện mình đã trải qua ở kinh thành trong ba năm qua nói cho Triệu Tương Nghi nghe.

“Tại sao vừa đi đã đi liền ba năm? Hơn nữa đột nhiên muốn quay trở lại.”Lúc này, Triệu Tương Nghi tò mò hỏi.

“Ca ca không nói cho ty nghe sao, đó là vì đánh cuộc, nói ba năm......” Bùi Mẫn Nhu đang cao hứng, mới vừa nói ra, lại bị Bùi Tử Quân cắt đứt:

“Mẫn Nhu, muội hôm nay nói quá nhiều rồi đó.”

Bùi Mẫn Nhu bĩu môi, liếc Bùi Tử Quân một cái, sau đó lại than thở: “Nếu là Thiểu Kỳ ca ở đây thì tốt quá, huynh ấy nói chuyện khôi hài hơn hai người nhiều.”

“Trong thiên hạ cũng chỉ có muội chịu được khi hắn lảm nhảm.” Triệu Tương Nghi cười trêu chọc nói.

Trên mặt hồ thật tĩnh lặng, nhưng ai biết được đáy hồ có tĩnh lặng thế không? Giống như tâm tư của mỗi người, luôn biến hoá.

Ngược lại trên thuyền của Nguyên Sách và Triệu Tương Liên, bầu không khí yên lặng vô cùng.

Hai người dần quen thân, nói cũng nhiều hơn, cơ hồ chuyện gì cũng nói được, trong lúc đó, Triệu Tương Liên kinh ngạc giật mình, tiểu tử gầy yếu ngày trước,bây giờ đã trở thành một nam tử hán, mặc dù hắn  nhỏ hơn hai tuổi.

“Thật ra thì ta rất hâm mộ ngươi.” Trên mặt Triệu Tương Liên lộ ra vẻ khổ sở, “Tuy nói có đầy đủ cha nương, nhưng mẫu thân ruột thịt lại không có cạnh bên, cha của ta...... Ngươi cũng biết rồi đó, chưa bao gờ quan tâm ta. Ta nghĩ ta như thế cũng không thoải mái bằng ngươi, mặc dù không cha không mẹ, nghe có vẻ đáng thương, nhưng so với phụ mẫu có mà như không có của ta còn tốt hơn nhiều.”

“Chuyện của nàng, ta đã nghe thiếu gia nói.” Nguyên Sách mặt đỏ ửng, lẩm bẩm nói, “Ta cũng không ngại, ngược lại đau lòng  nàng..... Còn nhớ rõ ngày hôm qua, lúc ở trong vườn nhìn thấy nàng thả diều, khi đó ta rất là kinh ngạc, không ngờ đó là nàng. Ta còn cho là ấy năm qua nàng sống rất tốt, còn nghĩ là...... Cho nên, nếu như nàng nguyện ý, ta sẽ đem cuộc sống tốt đến cho nàng, để cho nàng cách xa đám người nhà đó ra và sống cuộc sống mà mình muốn.”

“Ngươi xác định có thể cho ta cuộc sống mà ta muốn?” Triệu Tương Liên xúc động, trong lời nói mơ hồ lộ ra chờ mong.

“Tuỳ thời đều có thể” Nguyên Sách dịu dàng nói.

Triệu Tương Liên cũng không biết, thì ra thiếu niên này lại dịu dàng săn sóc như vậy.

“Ta không ép nàng, cho dù nàng có cự tuyệt ta, ta cũng sẽ chờ nàng, cho đến khi nàng chấp nhận ta mới thôi.” Nguyên Sách vừa nghĩ đến viễn cảnh tương lai, vừa cười nhìn Triệu Tương Liên.

Hai gò má Triệu Tương Liên đỏ hồng giống như chiều tà, quay mặt qua chỗ khác vừa thấy mọi người đã lên bờ, vì vậy ngượng ngùng nói: “Chúng ta cũng mau lên bờ, ngươi cẩn thận chút, đừng làm cho thuyền mất phương hướng.”

“Được rồi, chèo thuyền là bản lãnh của ta mà.” Nguyên Sách ngu ngô cười, sau đó ra sức vung mái chèo.

Triệu Tương Liên thừa dịp không ai chú ý, quay mặt qua chỗ khác ngượng ngùng cười.

Sau khi cặp bờ, Nguyên Sách bước lên bờ đầu tiên, rất tự nhei6n quay đầu lại đưa tay muốn đỡ Triệu Tương Liên lên bờ

Triệu Tương Liên ngẩng đầu, tim đập loạn, ý thức mơ hồ. Mọi người thấy như thế, trêu chọc một phen, điều này khiến nàng thêm thẹn thùng, xấu hổ.

Bùi Tử Quân đứng sau lưng Nguyên Sách đẩy một cái, Nguyên Sách bị đẩy về phía trước, nắm được tay Triệu Tương Liên, giúp nàng lên bờ.

Bùi Mẫn Nhu bụm chặt miệng, cười run cả người.

Trần Vi hâm mộ nhìn hai người, ít nhất trong lòng bọn họ lúc này đều có lẫn nhau. Lơ đãng nhìn sang Triệu Hoằng Lâm, nhưng thấy hắn và Tề Uyển Dao sóng vai nhau, có điều tầm mắt hắn không biết hướng về nơi phương xa nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-206-giay-cua-nang-uot-roi.html.]

“Giày của nàng ướt kìa.” Sau khi Triệu Tương Liên lên bờ, Nguyên Sách chỉ vào đôi giày thêu của Triệu Tương Liên, nhanh chóng lấy trong lòng một chiếc khăn tay sạch đưa cho nàng, “Cho, lau một chút đi, ngày xuân, dễ bị lạnh.”

Triệu Tương Liên ngạc nhiên nhìn khăn tay Nguyên Sách đưa, ngồi xổm người thật lâu không đứng dậy.

“Tương Liên tỷ chỉ ướt có chút xíu, đã có người lo rồi” Triệu Tương Nghi nướng mày, ố ý đề cao giọng n1oi trêu chọc Triệu Tương Liên, “Mau đáp ứng người ta đi, muội còn chờ uống rượu mừng đây.”

Những người khác nghe thế, cười mờ ám khiến Nguyên Sách cũng ngượng ngùng theo.

Sau khi trở về phủ,  Triệu Tương Liên gọi Nguyên Sách lại, mọi người thấy thế, đều tức thời thối lui, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Bùi Tử Quân trở về tiểu uyển Tĩnh Phong trước, sai người truyền lời cho Nguyên Sách, không cần gấp gáp, cứ thoải mái ở lại.

Mặt Triệu Tương Liên đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia của ngươi thật chu đáo......”

“Ừ, thiếu gia của chúng ta đối với bọn ta luôn luôn tốt, chưa bao giờ tự cao tự đại” Lúc Nguyên sách nói đến Bùi Tử Quân, còn mang theo một loại khẩu khí sùng bái.

Triệu Tương Liên mím môi mỉm cười, hai người cùng nhau đi dạo trong phủ.

Lúc này trời chuyển màu, ánh nắng chiều hôm bị màu đen cắn nuốt.

“Ta năm nay mười tám tuổi, ngươi nhỏ hơn ta hai tuổi, thật không ngại sao?” Triệu Tương Liên ấy hết can đảm hỏi Nguyên Sách.

Nguyên Sách đầu tiên là ngẩn người, lúc phản ứng  lại, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không ngại, không ngại, tuyệt đối không ngại” dừng một chút, cười vui vẻ nói, “Nàng, như vậy là nàng đáp ứng ta sao?”

Mười đầu ngón tay Triệu Tương Liên đan xen nhau, mắt nhắm lại, gật đầu một cái: “Ngươi là người rất tốt...... Ta chỉ sợ mình không xứng với ngươi.”

“Sao có thể? Sẽ không” Nguyên Sách cao hứng cũng không biết nên nói gì, một đường luôn kích động, sau đó nhìn sang  Triệu Tương Liên,”Ngượng ngùng, mỗi khi ta cao hứng đều như vậy hết, không biết nên nói gì làm cái gì mới phải.”

Triệu Tương Liên cúi đầu âm thầm cười cười, sau lại ngẩng đầu lên trịnh trọng nói: “Lúc này đây, ta cực kỳ cảm tạ ông trời đã để cho chúng ta gặp nhau.”

Không đợi cho Nguyên Sách tiêu hoá hết,  Triệu Tương Liên xoay người rời đi, hơn nữa vừa đi vừa cười nói: “Khăn tay của ngươi, ta sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại, ngày mai nếu có thời gian ngươi đến đây lấy lại, chúng ta ngày mai gặp.”

Dung nhan của nàng và lời nàng nói dần dần  biến mất trong tầm mắt và thính giác của Nguyên sách, chờ đến khi không thấy bóng dáng của nàng nữa, Nguyên sách hồi hồn, kinh ngạc bật thốt một câu: “Vậy ngày mai gặp......”

Gió xuân thổi qua mặt hắn, ấm áp.

Đến ban đêm, Triệu Tương Nghi  ngồi trong sân suy nghĩ, không ngờ Triệu Hoằng Lâm cũng không ngủ được, tới Trầm Tiêu viện của nàng.

“Ca hỏi muội chuyện này.” Triệu Hoằng Lâm ngồi bên cạnh Triệu Tương Nghi, giọng nói khác hẳn ngày thường trở nên nghiêm túc hẳn.

Triệu Tương Nghi  nghe vậy, cũng nghiêm túc, ngồi thẳng người. Bích Văn và a Chu đứng phía sau thấy thế, lrất thức thời lui xuống.

Khi chỉ còn lại cả hai, Triệu Hoằng Lâm điều chỉnh lại hô hấp hỏi: “Muội và Trần Vi thân với nhau, vậy có biết chuyện về túi thơm hoa đào không”

Đều là chuyện năm xưa rồi, Triệu Tương Nghi  không ngờ Triệu Hoằng Lâm lại nhắc đến, ngẩn người rồi gật đầu đáp: “Là Vi tỷ tỷ thích hoa đào, nhưng mẫu thân tỷ ấy không thích, nói hoa đào là hoa bần tiện, làm vi tỷ tỷ khổ não, nghĩ đến việc sau khi về kinh thành không còn thấy hoa đào nữa, tâm tình liền  sa sút. Muội lúc ấy vì an ủi tỷ ấy, nên nói với tỷ ấy lấy hoa đào bỏ vào túi thơm đi, rồi giới thiệu tỷ ấy với Uyển Dao ty luôn.”

Nói xong,  Triệu Tương Nghi không hiểu hỏi: “Chuyện này muội đã nói với huynh một lần rồi mà, huynh biết sao lại hỏi?”

Triệu Hoằng Lâm nghe  Triệu Tương Nghi nói xong, mới mở miệng nói: “Ca muốn hỏi là không là cái này.”

Ngừng lại một chút, hắn thở dài nói: “Có lẽ ca không nên tìm hiểu thì hơn.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Triệu Tương Nghi đã lâu không nhìn thấy bộ dáng này của Triệu Hoằng Lâm, cho nên vô cùng lo lắng.

Triệu Hoằng Lâm lắc đầu một cái: “Tử Quân nói đúng, trốn tránh cũng không được, cũng không thể giải quyết được gì. Cho dù có chạy trốn thế nào, cũng phải đối mặt với nó thôi, vấn đề chỉ là sớm hay muộn.”

“Ca ca, muội nghe không hiểu, ca rốt cuộc đang nói cái gì?Có liên quan đến Vi tỷ tỷ sao?” Triệu Tương Nghi  đưa tay khoác nhẹ vai Triệu Hoằng Lâm.

Triệu Hoằng Lâm hít sau một hơi, chậm chạp nói: “Là ca vô tình nghe được Uyển Dao và Trần Vi nhắc đến chuyện túi thơm hoa đào, mà Trần Vi còn nói trong túi thơm đó, Uyển Dao có để một tờ giấy.”

“Tờ giấy?” Triệu Tương Nghi  cũng không hiểu, chuyện về tờ giấy đó, sao Trần Vi không cho nàng biết.

Bởi vì Trần Vi còn chưa sẵn sàng cho Triệu Tương Nghi  biết tâm ý của mình...... Bởi vì đối phương là Triệu Hoằng Lâm, ca ca của nàng. Cũng bởi vì người Triệu Hoằng Lâm thích  Tề Uyển Dao, nàng rất thích Uyển Dao tỷ tỷ. Cho nên không có chắn chắn, sau khi nói cho Triệu Tương Nghi  nghe, tâm tình của Triệu Tương Nghi  sẽ ra sao, có phải sẽ tát mình một cái không?

“Ca nói cho muội biết, là  bởi vì giao tình giữa muội và Trần Vi.” Triệu Hoằng Lâm thấy biểu tình trên mặt Triệu Tương Nghi, nàng không biết chuyện này, cho nên lãnh đạm nói.

“Thôi, không biết cũng được, có lẽ cũng không phải là chuyện gì tốt.” Triệu Hoằng Lâm tự nhủ, “Chẳng qua là thật vất vả chuẩn bị tiếp nhận sự thật, nhưng mà không thu hoạch được gì, thứ tình cảm này khiến ca rất không thoải mái.”

“Vậy sao  ca không hỏi Vi tỷ tỷ đi? Dù sao tiểu uyển Tĩnh Phong cũng không xa mà.”  Triệu Tương Nghi nhìn Triệu Hoằng Lâm.

“Tại sao ca phải đi hỏi nàng ta?” Triệu Hoằng Lâm bật dậy, mỗi khi nhắc đến Trần Vi khẩu khí  bất thiện.

Triệu Tương Nghi  sớm thành thói quen, cũng đứng dậy, vỗ nhẹ vai Triệu Hoằng Lâm: “Ca ca, ca thật không sao chứ? Ca và Uyển Dao tỷ tỷ......”

Triệu Hoằng Lâm vỗ mu bàn tay Triệu Tương Nghi: “Đừng lo lắng,  không có chuyện gì đâu.” Lại nghiêng mặt nhìn Triệu Tương Nghi, ” Nghỉ ngơi sớm đi.”

“A, đúng rồi.” Phút cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm lại quay đầu lại, không biết quỷ xui đất khiến làm sao nói với, Triệu Tương Nghi “Muội đã lớn rồi, hãy quan sát người bên cạnh, nhất định sẽ thấy điều thú vị.”

“A, hảo. Vậy ca cũng sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai còn đến hiệu thuốc đấy.”  Triệu Tương Nghi theo bản năng gật đầu một cái.

Chờ Triệu Hoằng Lâm  đi rồi, Triệu Tương Nghi  ngồi xuống lần nữa.

Suy nghĩ đến vấn đề mà Triệu Hoằng Lâm mới hỏi nàng vừa nãy.

Tờ giấy?

Viết gì trong đó?

Trần Vi tại sao muốn giấu mình? Này không giống tỷ ấy tí nào. Mẫn Nhu có thể biết chuyện này không?

Lần này họ trở lại, ai cũng kỳ quái, rốt cuộc họ giấu mình chuyện gì đây? Triệu Tương Nghi ôm nghi hoặc mà ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, những vấn đề kia chưa tìm ra lời giải đáp, thì nghe một tin tức tốt

Chuyện của Nguyên Sách và Triệu Tương liên rốt cuộc đã thành

Ngời cổ đại yêu cũng thật nhanh, Triệu Tương Nghi  thật lòng vì bọn họ mà cao hứng thay.

Triệu Tương Liên ở Triệu phủ trừ  Triệu Tương Nghi, không có bạn tốt hay tỷ muội bằng tuổi, cho nên lúc này, tâm tình hưng phấn kích động, nóng lòng muốn chia sẻ, nên tìm Triệu Tương Nghi  đầu tiên.

Nàng không kịp chờ đợi muốn cùng  Triệu Tương Nghi chia sẻ hạnh phúc ngọt ngào của mình,  loại cảm giác này, trước kia nàng có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Vậy mà hôm nay, nàng và Triệu Tương Nghi  lười biếng ngồi trong sân, phơi nắng, ngoài miệng ngượng ngùng ngọt ngào nói về Nguyên Sách, bất cứ chuyện gì về hắn

“Muội nói mà, chọn Nguyên Sách là tốt nhất, hắn ngoại hình không tệ, lại rất giỏi, thích hợp với tỷ.” Triệu Tương Nghi  giống như bà cụ non nói.

Triệu Tương Liên cười hì hì, đỏ mặt nói:  “Muội đừng có học bộ dáng nói chuyện của nương muội.”

“Vậy tỷ nói cho muội nghe xem, giữa hai người đã tiến triển đến đâu rồi? Từ khi nào mà tỷ để ý đến hắn?”  Triệu Tương Nghi  cười xấu xa, khẽ đẩy Triệu Tương Liên đang chìm đắm trong hạnh phúc.

Triệu Tương Liên nghe vậy, đột nhiên trở nên ấp úng, gương mặt đỏ bừng: “Không phải là như vậy...... Không nói những thứ khác...... Hắn, là người rất tốt.”

“Chậc chậc, còn xâu hổ gì nữa, sắp làm nương tử của người ta rồi” Triệu Tương Nghi cố ý trêu ghẹo nói.

Triệu Tương Liên cúi đầu nắm chặc vạt áo của mình, thấp giọng nói một câu: ” Tương Nghi đừng trêu chọi tỷ.”

“Chẳng lẽ muội nói sai?”

“Được rồi, đừng nói tỷ nữa, còn muội thì sao?” Triệu Tương Liên đột nhiên ngước mắt, cười giảo hoạt

Triệu Tương Nghi  đang cười nói, đột nhiên giật mình, tựa như nghe không hiểu lời Triệu Tương Liên nói: “Muội?”

Triệu Tương Liên gật đầu, cười xấu xa, sáp lại gần  Triệu Tương Nghi  nói nhỏ,  “Đừng cho là tỷ không nhìn ra, ha ha, Bùi thiếu gia người ta quan tâm muội như vậy, không phải là tình ý chứ là gì.”

“Hả?”  Triệu Tương Nghi kinh ngạc, không quên kêu lên, “Làm sao có thể”

Hắn, rõ ràng là phu quân đã định của Trần Vi a.

Cảm giác mất mác không giải thích được từ đáy lòng trồi lên,  Triệu Tương Nghi  lắc đầu nhìn Triệu Tương Liên: “Ít nói hưu nói vượn a, để tâm đến Nguyên Sách của tỷ đi, muội và Bùi Tử Quân không giống như tỷ nghĩ đâu.”

Tại sao...... Lúc nói lời này, nhất là nói ba chữ”Bùi Tử Quân”, tim nàng lại đập nhanh thế này?

Loading...