Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 172: Suy nghĩ của Nhâm thị
Cập nhật lúc: 2024-11-02 18:20:32
Lượt xem: 11
Lúc này, Nhâm thị đang ở trong thuy các, nàng vừa mới tỉnh ngủ, khoác áo nằm giữa thuỷ các. Không hề giống như thường này, nàng xoã tóc ra không có búi lên, tóc đen tản lạc trên vai, như là một thác nước trong suốt.
Ở giữa thủy các đặt một chiếc bàn gỗ dài, trên bàn gỗ đặt cây đàn tranh làm bằng gỗ lim mà nàng thích nhất.
Đã bao lâu rồi, nàng chưa đánh đàn nhỉ?
Nhâm thị lười biếng dựa vào bàn gỗ, đôi mắt mờ mờ nhìn đàn tranh. Vẻ đẹp cao quý, sang trọng, chỉ là hai tay nàng không dám đặt tay lên đàn mà nàng đã quá quen thuộc kia nữa.
Lúc ấy tiếng đàn của nàng và giọng hát của Bích Lăng được xem như là sinh tuyệt phối, hai tỷ muội nàng hợp tấu vô cùng thuần phục, ai nấy từng nghe cũng đều khen tài nghệ của hai tỷ muội nàng.
Thế nhưng, từ sau khi Bích Lăng qua đời, nàng cũng không còn đàn nữa.
Bởi vì không có giọng hát nào so sánh được với Bích Lăng, hợp tấu với nàng. Nàng cũng sợ, sợ mình một khi khảy đàn sẽ nhớ đến ánh mắt không cam lòng của Bích Lăng.
Đêm qua, dưới sự an bài của Triệu Tín Lương, nàng có cảm giác trút bỏ được gánh nặng. Phóng túng cũng tốt, làm càn cũng tốt, tóm lại đêm qua nàng giống như trở lại là chính mình ngày xưa, là Nhâm Bích Oánh mạnh mẽ trước khi lấy chồng, vô ưu vô lo sống, chưa từng trải qua nhiều đau khổ như thế.
Sau khi về nhà, nàng ngủ thật lâu, sau khi tỉnh dậy nàng giống như hồi sinh lần nữa, bỗng nhiên nàng có ý muốn gãy đàn.
Nàng vội vã muốn khảy đàn, tựa hồ không còn sợ sẽ nhớ đến Bích Lăng.
Quanh Thuỷ các, sóng nước phản chiếu khuôn mặt Nhâm thị, lấp lánh ánh sáng, lúc này trời đã tối, tử y trên người nàng, làm cho nàng thêm kiều diễm.
Bóng đêm buông xuống, nàng rất hứng khởi, gọi nha hoàn đến đối đèn hoa đăng trong thuy các thành nến đỏ đơn giản.
Từng cây nến đỏ dài nhỏ khác nhau đặt khắp nơi trong thủỷ các, trong đêm càng thêm vài phần đẹp đẽ, ngón tay thon dài của nàng đặt lên dây đàn, cảm gíac thật lâu rồi không chạm đến dây nàng khiến nàng run nhẹ một cái, tiếng đàn quen thuộc vang bên ta, thật lâu không tiêu tan - cũng đã thật lâu không nghe thấy thanh âm quen thuộc này.
Các nha hoàn đứng trông coi cửa thuỷ các không khỏi kinh ngạc, mắt nhìn nhau, từ khi các nàng theo hầu chủ tử, chưa bao giờ nghe chủ tử đánh đàn, chỉ đặt một cây đàn bằng gỗ lim ngay tại thủy các, rãnh rỗi thì tới nhìn nó, nhưng hơn phân nửa là do tâm tình không tốt. Đột nhiên, bây giờ Nhâm thị lại nổi hứng đánh đàn nhưng nghe thật là hay, làm cho các nha hoàn canh cửa không khỏi giật mình.
Đây chính là chủ tử mạnh mẽ của bọn họ sao, hoá ra còn có một mặt nhu tình như thế.
Lúc A Bình trở về nhà, nghe thấy tiếng đàn, còn tưởng là nha hoàn bà tử nào không biết quy củ đang đàn, trong lòng nảy ra ý muốn vào ngăn lại.
Chỉ vì Nhâm thị không thích nên từ khi dọn đến đây trong phủ chưa bao nghe tiếng đàn nào khác.
Mà khi A Bình men theo tiếng đàn đến thủy các, lại bị Nhâm thị đang mặc tử y doạ sợ, người đánh đàn cư nhiên là Nhâm thị.
Bước chân A Bình dừng lại bên ngoài thủy các, bà lẳng lặng đứng đó canh giữ, đuổi tất cả nha hoàn, bà tử đi, chỉ còn một mình đứng bên ngoài thủy các, bà không đành lòng bước vào cắt đứt tiếng đàn của Nhâm thị.
Đã thật lâu, không có đàn nay nàng đột nhiên đánh đàn, hẳn là có gì đó tác động, lẽ nào là muốn kết thúc quá khứ đau khổ kia?
Giọng hát ngừng, một khúc đã kết thúc.
Tay Nhâm thị vẫn đặt tại trên huyền cầm, vuốt dây đàn, không quay đầu lại nhưng mỉm cười: "Giọng hát của Bích Lăng là giọng hát trời chom cho dù ta có cố gắng hát hay đến đâu cũng không hay bằng con bé." Cuối cùng, nàng cười quay đầu lại, nhìn A Bình, "A Bình bà thấy có đúng không?"
Người A Bình run lên, vẻ mặt vui mừng nói: "Tiểu thư, ngài đã quyết định buông xuống rồi ư?"
"Ta cũng không biết." Nhâm thị chớp mắt, ghé đầu lên huyền cầm, thở sâu, "Mấy năm qua, ta mệt mỏi quá, ta đã muốn buông xuống."
"Tiểu thư, hãy trân trọng bản thân mình, nữ nhân không thể nào gạt qua được sự tàn phá của thời gian." A Bình đau lòng nói, thấy tâm tình Nhâm thị hôm nay không tệ, nghĩ đến hôm qua nàng cùng Triệu Tín Lương đi một lúc đến sáng mới trở về, A bình lớn mật nhắc đến, "Thật ra...A Bình thấy Triệu lão bản là người rất tốt, mặc dù đã có hai đứa con, nhưng hai đứa nhóc này thông minh lại nhu thuận, ngài ấy rất xứng với tiểu thư, Triệu lão bản ngày sau nhất định sẽ đối với tiểu thư rất tốt."
"Ta nghĩ là ta đánh giá thấp huynh ấy." Nhâm thị chậm rãi nói, "Còn tưởng rằng kế hoạch của ta sẽ thành công, ai ngờ, huynh ấy lại dũng cảm hơn nữa lại cự tuyệt ý tốt của ta, không chịu buông tha, thế đấy trong nháy mắt, ta bị huynh ấy làm cho d.a.o động. Thiếu chút nữa, ta đã đáp ứng huynh ấy..."
"Nếu như vậy, tiểu thư còn chờ gì nữa." A Bình mừng rõ cao giọng nói.
Nhâm thị ngồi thẳng người, quay đầu lại khán bà: "Bà vào đây, ta muốn nói chuyện với bà một chút."
A Bình nghe vậy, liền bước vào thuy các, bà không có giữ lễ tiết, rất tự nhiên ngối đối diện Nhâm thị, có điều tư thái cung khiêm lễ độ, cũng sẽ không vì vậy mà kiêu ngạo.
"Bà nói xem, ta thật sự có thể làm lại một lần nữa sao?" Dưới d.a.o động, Nhâm thị bật thốt ra, tay gảy gãy dây đàn, cầm huyền thi thoảng pah1t ra tiếng đàn, A Bình cẩn thận quan sát động tác của Nhâm thị, sau đó cười nói:
"Tiểu thư, ngài không có phát hiện sao?"
"Cái gì?" Nhâm thị bỗng nhiên đình chỉ động tác trong tay, ngẩng đầu lên.
A Bình mím môi cười cười, sau đó nhìn Nhâm thị giải thích: "Bộ dáng bây giờ của ngài cùng mấy năm trước không khác gì mấy, đều xinh đẹp."
"Ta, ta đã từng tuổi này, sao còn sử dụng từ này chứ." Nhâm thị lắc đầu cười cười.
A Bình lập tức nói: "không thể nói như vậy được, chẳng biết ngài đã nghe qua câu nói này chưa, nữ nhân một khi đã động lòng, ngay cả là một phụ nhân lớn tuổi cũng sẽ quay lại là một thiếu nữ mười bảy, mười tám. A Bình thấy bộ dáng bây giờ của tiểu thư cũng giống thế. Từ khi đi cùng Triệu lão bản, tiểu thư đã bắt đầu thay đổi."
Nói đến đây, sắc mặt A Bình đầy ám muội: "Lời này có chút bất kính mong tiểu thư đừng trách, lúc trước ngài giống như một cái xác không hồn... Vô tri vô giác mà sống, trước mặt người khác thì bày ra bộ dáng bén nhọn không cho ai đến gần.
Nhưng bây giờ ngài, không giống như trước nữa, không còn nghi hoặc, A Bình cảm thấy ngài như bây giờ là tốt nhất."
"Thật không?" Nhâm thị không dám tin, xoa mặt mình, nghe A Bình nói như vậy, nàng thật sự chưa từng phát hiện ra mình có biến hoá lớn như thế.
A Bình dùng sức gật đầu: "Tiểu thư, không phải có câu "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao? Ngài bây giờ chính là như vậy, tuy rằng tâm ý đã hướng Triệu lão bản bên kia, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, đến bây giờ ngài còn không có phát hiện ra điểm ấy nữa là."
"Bà nói thế, là ta đã sớm có ý với Triệu lão bản trước?" Nhâm thị có chút bất khả tư nghị.
"Không phải sao, chỉ là tiểu thư không có phạt hiện thôi." A Bình cười, vẻ mặt vui sướng hài lòng, thấy Nhâm thị còn đơ người, bà nhân lúc rèn sắt khi còn nóng nói, "Cho nên, tiểu thư nghìn vạn lần đừng lo lắng gì nữa, càng chần chừ, sầu lo càng nhiều, chờ ngài thông suốt muốn nguyện ý đi bước nữa với Triệu lão bản thì Triệu lão bản đã sớm bị nữ nhân khác đoạt đi, Triệu lão bản là người tốt như vậy mà..."
Nhâm thị trầm mặc.
"Ai nha, tiểu thư ngài còn do dự gì nữa, lúc trước ngài cự tuyệt người ta giờ người ta lấy hết dũng khí tìm tới cửa, đến phiên ngài biểu thị thái độ của mì rồi đó, bằng không, không nói tiếng nào, ngài nghĩ xem người ta nghĩ thế nào? Có thế không lui bước sao? Ngài đừng ngu ngốc mà làm cho người ta chạy đi." A Bình thấy Nhâm thị vẫn không nói, trong lòng thêm nóng nảy, chủ tử không vội nhưng hạ nhân đã vội thay rồi.
"Thế nhưng..." Nhâm thị đan tay thấp giọng nói, "Ta suy nghĩ một chút, thấy mình đã làm nhiều chuyện khiến huynh ấy phải thất vọng, cho dù là lúc sáng hôm nay rời đi, thái độ ta mạnh mẽ như vậy, huynh ấy có vì thế mà buông tha ta không? Nếu như huynh ấy thực sự làm như vậy, bà bảo ta phải mở miệng thế nào đây? Đến lúc đó chẳng phải là hai người xấu hổ."
"Nếu ta nói, ngài suy nghĩ quá nhiều, nào có rắc rối như vậy. Đừng có lo lắng nữa, đến lúc đó hai người đã thành người nhà thì sao." A Bình nói đến đây, để kích thích Nhâm thị, còn hung ác nói thêm, "A Bình còn nghe nói, không biết mấy hôm nay làm sao, mẹ Triệu lão bản bắt đầu thay Triệu lão bản tìm vợ, có rất nhiều nữ nhân bắt đầu điên cuồng tranh nhau đến lấy lòng, họ muốn đi vào đại môn Triệu gia, điều này không phải chứng minh là họ coi trọng nhân phẩm của Triệu lão bản ư?"
Thấy Nhâm thị kinh ngạc nhìn mình, A Bình còn châm lửa thêm: "Trên trấn, còn có mấy thôn bên cạnh, hễ nhà ai có con gái, ưu tú hay không ưu tú đều tranh nhau chạy đến, Triệu lão bản là một hiếu tử, vạn nhất lão thái thái coi trọng nhà nào, thì Triệu lão bản có thể không đồng ý với quyết định của mẫu thân sao? Đến lúc đó ngài làm sao bây giờ?"
Nhâm thị mờ mịt không biết làm sao, trước đó Triệu Tương Nghi hình như từng nói với nàng, khuyên nàng hãy đến khuyên bà nội về việc tìm vợ cho Triệu Tín Lương
"Nói như vậy, chuyện này là thật?" Nhâm thị lẩm bẩm.
A Bình vội vàng đến trước mặt Nhâm thị, đấy nàng một cái: "Sao không thật cho được, người ta đều nói 'Nam truy nữ, cách trọng sơn, nữ truy nam, cách tằng sa**. Chẳng lẽ ngài không vội ám chỉ cho Triệu lão bản một chút sao? Cách này so với những cách khác càng hữu hiệu hơn nha. Ngài đã từng tuổi này, đừng có xấu hổ như các tiểu thư khuê các, cổ hủ không biết biểu đạt, chúng ta phải tranh thủ hạnh phúc cho chính mình đã, hạnh phúc không thể tự mình đến bên ngài được, tiểu thư à."
*Đàn ông theo đuổi phụ nữ, khó khăn như vượt qua núi cao, còn phụ theo đuổi đàn ông dễ hơn là xé nát tờ giấy
Nhâm thị lại trầm mặc.
Hai bên lông mày nhíu chặt lại, nàng suy nghĩ về chuyện của minh và Triệu Tín Lương, luôn cảm thấy mọi việc tiến triển quá nhanh. Trước đó nàng luôn tìm cách làm cho hắn c.h.ế.t tâm, còn cho rằng đã cắt đứt thật sạch sẽ, không nghĩ tới, giờ cả hai người họ lại lo lắng đến việc chung thân đại sự.
Hơn nữa mới vừa rồi bị A Bình bức bách, trong lòng Nhâm thị cảm thấy khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-172-suy-nghi-cua-nham-thi.html.]
Nếu nói Triệu Tín Lương cả đời độc thân cũng được, như vậy dù Nhâm thị không cùng hắn đi tiếp hết cuộc đời, cũng sẽ không có nữ nhân nào đi cùng hắn, như vậy trong lòng nàng sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Nhưng bây giờ, trải qua tối hôm qua, nàng không muốn có nữ nhân nào đi vào cuộc sống của Triệu Tín Lương, tuyệt đối không thể như vậy, không bằng chính...
"Bà nói xem ta nên làm thế nào đây." Hơn nửa ngày không nói rốt cuộc Nhâm thị cũng đã mở miệng, "Lúc trước ta cho rằng cả hai sẽ không có tương lai, cho nên mối quyết tuyệt như thế, lúc này bà nói muốn ta tự động đưa ra ám hiệu, ta không làm được, chỉ là đột nhiên ta thấy mình không có tư cách đó..."
"Nếu như không ngại, có thể nói cho A Bình biết, tối hôm qua tiểu thư và Triệu lão bản đã làm gì được không?" A Bình bỗng nhiên nhìn chằm chẳm Nhâm thị nói, "tiểu thư, ngài đừng có hiểu lầm, A Bình hỏi như vậy chỉ muốn hiểu thêm nội tâm Triệu lão bản muốn gì."
Nhâm thị chần chờ chốc lát, cuối cùng đem chuyện đêm qua nói cho A bình nghe.
A Bình nghe xong, tâm tình cũng rất là kích động: "Vậy còn chờ gì nữa, ngày mai chúng ta thu xếp xong rồi đi tìm Triệu lão bản được không?"
"Thực sự có thể sao?" Nhâm thị nghi ngờ hỏi một câu, giống như là thiếu nữ chưa biết tình yêu là gì hiếu kỳ tìm tòi.
Thật ra, nói đi nói lại, nàng đã từng là một con người kiêu ngạo, chẳng bao giờ chịu để tâm quan sát đến tình cảm của những con người xung quanh mình, cho nên không hiểu được sự chua xót của ái tình. Sau khi xuất giá, lại gặp phải người nam nhân như thế, nên tình cảm nam nữ thế nào nàng càng không biết. Duy nhất, khi bị chồng trước theo đuổi, đẹp thì đẹp, nhưng cuối cùng là kết thúc buồn, nhớ lại, nàng thấy nó không còn đẹp nữa.
Cho nên, nghiêm túc mà nói, ở phương diện tình cảm, Nhâm thị không hiểu rõ.
Sáng sớm hôm sau, Nhâm thị dậy rất sớm, nằm ở trên giường cũng không thể ngủ ngon được.
A Bình thu xếp xong mọi chuyện trong phủ, sau đó đến phòng Nhâm thị hầu hạ nàng rửa mặt, thay y phục, thấy hai mắt Nhâm thị thâm đen, lo lắng hỏi: "Tiểu thư ngủ không ngon?"
"Không sao, bà giúp ta thoa son đi." Nhâm thị dịu dàng đáp, rồi duỗi thẳng người.
A Bình vội vã đỡ Nhâm thị đứng dậy, tự mình đem nước súc miệng đến cho nàng súc miệng sau khi xong hết thảy, Nhâm thị ngồi trước gương trang điểm, nhìn gương mặt của mình trong gương.
A Bình cười ôn nhu bước đến, thấy nàng như thế mới nói: "Tiểu thư ngày càng xinh đẹp."
" Khuôn mặt dù có đẹp đến đâu cũng sẽ có ngày già đi." Nhâm thị cầm một cây lược gỗ đào, chải mái tóc trước n.g.ự.c mình, "Năm nay ta đã hai mươi ba, không còn là cô nương xuân xanh đẹp đẽ nữa."
"Tiểu thư đừng có buồn, ngài chỉ mới đi có một bước ngắn trên đoạn đường nhân sinh, thời gian còn rất dài mà." A Bình khuyên lơn.
Nhâm thị cười gật đầu, đường nhìn rơi vào trên bàn trang điểm, tâm tình rất tốt: "A bình, hôm nay ta mang bộ trang sức hoa tử vi này được không, mùa hè sắp đến, nếu không mang, năm nay chỉ sợ không có cơ hội đeo."
"Tiểu thư mang bộ trang sức này rất đẹp, nhẹ nhàng khoan khoái lại không mất đi khí chất tao nhã, rất hợp với tiểu thư." A Bình cười cầm bộ trang sức đóm lấy một cây trâm hoa tử vi điểm hạt châu cắm vào búi tóc của Nhâm thị.
Mặc xong y phục, Nhâm thị và A Bình cùng đi ra ngoài, hôm nay nàng ăn mặc cực kỳ chỉnh chu, cho dù trước giờ nàng ăn mặc đã bất phàm, nhưng hôm nay nàng lại tỉ mỉ ăn mặc như vậy, thật sự quá xinh đẹp.
"Tiểu thư, ngài đi trước đi, A Bình sẽ thay ngài đi nói."A Bình cười cấp Nhâm thị viên thuốc an thần Nhâm thị khẽ vuốt cằm, rồi quay đầu đi hướng ngược lại.
Trong tiểu viện triệu gia, Triệu Tương Nghi đang ăn điểm tâm, chợt thấy A Bình đứng ở ngoài cửa nhà mình, vội vàng bỏ chén đũa xuống, cười híp mắt hỏi: "A Bình, sao hôm nay bà lại đến nhà cháu? Nào, mau vào."
A Bình cười sờ đầu Triệu Tương Nghi, đi theo Triệu Tương Nghi vào biện viện, đây là lần đầu tiên bà tới đây, quan sát bốn bên rồi mới nhìn Triệu Tương Nghi: "Cha cháu có đây không?"
"Có, sư phụ muốn tìm cha cháu sao?" Triệu Tương Nghi chớp mắt hỏi.
"Con nhóc ma quái này, cái gì cũng không gạt được cháu." A Bình cưng chìu gật đầu búng trán Triệu Tương Nghi cái một cái, sau đó đi theo Triệu Tương Nghi đến ngoài phòng Triệu Tín Lương.
"Triệu lão bản, ta là A Bình, tiểu thư của ta có chuyện tìm ngài." A Bình khoái trá nói.
Triệu Tín Lương đang ở bên trong thay y phục, vừa nghe những lời này, động tác lập tức nhanh lên, dùng tốc độ không thể tin được mặc xong quần áo, cao hứng từ trong phòng chạy ra, hai mắt mơ hồ phát sáng: "Chuyện gì?"
A Bình dùng khăn tay che miệng cười, sau đó nói với hắn: "Xin mời đi theo ta, đến lúc đó ngài sẽ biết là chuyện gì?"
Phương thị không hiểu nhìn hai người nói chuyện, tò mò hỏi một câu: "Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?" từ lúc lão giả kia xuất hiện, Phương thị ngày nào cũng căng thẳng.
Triệu Tương Nghi nhìn thấy Phương thị mấy ngày gần đây đều như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, dù sao cũng chính là do ca ca và nàng bày ra, không nghĩ tới bà nội sẽ căng thẳng đến vậy.
"Lão phu nhân, là chuyện tốt." A Bình vui vẻ nói với Phương thị.
Phương thị thấy thế, liền buông lỏng tâm tư, nhìn con trai nói: "Có muốn đem theo chút đồ ăn mang theo dọc đường không?"
"Không cần" A Bình vội nói, "Bên đó có đồ ăn tiếp đãi."
"Đúng nha, bà nội nhìn bộ dáng của cha 9di, đoán chừng là lúc này cũng ăn không vô thứ gì." Triệu Tương Nghi đứng ở một bên trêu chọc.
"Ngốc nha đầu, con lại nói bậy gì thế." Triệu Tín Lương thấy thế nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, dặn dò thêm, "Được rồi, hôm nay con không cần đến tú phường luyện tập nữa, ngoan ngoãn ra ngoài đi dạo đi, có điều phải chú ý an toàn."
"Vâng." Triệu Tương Nghi hăng hái đáp lời phụ thân nói, cha yêu quá tốt, như vậy có thể thường xuyên lười biếng được rồi."
"Nương, con đi trước, nếu nương buồn chán có thể cùng Tương Nghi ra ngoài đi dạo, khí trời hôm nay rất tốt." Triệu Tín Lương vừa cười vừa đi.
Phương thị buồn bực ngẩng đầu nhìn trời, mây đen kéo đến, ánh sáng liu lắt trời đầy mây thế sao lại nói khí trời hôm nay tốt?
Triệu Tương Nghi bụm miệng nhỏ lại khanh khách cười.
Chờ Triệu Tín Lương đi rồi, Phương thị ngồi xổm cuống ôm lấy Triệu Tương Nghi hỏi; "Tương Nghi à, con nói xem nếu để bà chủ Nhâm là mẹ của con, làm vợ cha con, con có đồng ý không?" Phương thị kìm lòng không được hỏi, sau đó cười tươi đứng dậy, "Bà thấy hai đứa nó mấy ngày nay thân cận như vậy, lại xứng đôi vừa lứa. Không phải làn trước tiểu tử ngốc này đã chịu thay người ta mấy đòn sao? Cò điều, người ta điều kiện tốt, ngay cả thành phụ nhân đã từng thành thân, cũng không ít người theo đuổi, liệu có chướng mắt cả nhà ta không?"
"Bà nội." Triệu Tương Nghi vội vàng ngăn lại lời nói của Phương thị, "Bà lại nữa rồi, nhà chúng ta như vậy, đừng nói nhà chúng ta hiện tại phát đạt, coi như là khó khăn ngày trước, không có gì không xứng với xứng, cha con là người đàn ông tốt nhất trên đời, ca ca đứng thứ hai."
"Phốc." Phương thị nghe tiểu tôn nữ nói như vậy, cũng bị chọc cười, xì một tiếng cười, sau đó sờ đầu của nàng vui mừng nói, "Có một nữ nhi thông minh như con, chính là tài sản quý nhất của cha con."
Lúc này, Triệu Tín Lương theo A Bình đi đến nơi mà Nhâm thị chỉ định, là quán trà nho Thiên Nhiên cư ở trấn Thanh Hà, tuy nó nhỏ, nhưng sinh ý tốt vô cùng, bởi vì đây là quán trà số một, số hai ở trấn Thanh Hà.
Chờ Triệu Tín Lương bước vào Thiên Nhiên Cư, mới phát hiện bên trong không có một bóng người, tiểu nhị cười khanh khách chạy đến đón tiếp: "Ngài đây hẳn là Triệu lão bản? Mời đi theo tiểu nhân."
Triệu Tín Lương không khỏi nhìn tiểu nhị, có điều cũng đoán được, hẳn là Nhâm thị đã căn dặn trước đó. Vì vậy không có nghĩ nhiều liền đi theo tiểu nhị.
Bọn họ đến bên ngoài nhã gian liền dừng lại, tiểu nhị lui ra, chỉ còn một mình
Triệu Tín Lương. Hắn lắng lặng đứng chờ bên ngoài nhã các, trầm mặc chốc lát, cuối cùng hỏi: "Ta có thể vào không?"
"Đến? Mời vào." Là giọng nói của Nhâm thị.
Tim Triệu Tín Lương đập nhanh hơn, hắn đẩy cửa nhã các bước vào, đập vào mắt, là Nhâm thị mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, chưa từng thấy nàng mặc qua bộ quần áo như vậy, vừa nhìn thôi đã khiến cho Triệu Tín Lương ngây người.
Hắn đi tới đối diện Nhâm thị, kéo ghế ra ngồi xuống.
Không biết nên mở miệng nói cái gì, liền lôi chuyện quán trà này ra nói: "Thật kỳ quái, ngày nào, Thiên Nhiên Cư ngày nào cũng đông nghẹt, phải xếp hàng mới vào được, trừ phi đặt chỗ trước mới có. Sao bây giờ lại vắng tanh thế nhỉ?"
"Là ta bao hết toàn bộ chỗ này. Cho đến khi ta rời đi, thì nơi này sẽ không có khách nhân đến. Nhâm thị nhẹ nhàng nói, nàng nói như thể nói một câu rất bình thường như "Hôm nay ta ăn cơm.
Khóe miệng Triệu Tín Lương co rút: "Cái này cũng quá khoa trương đi, có lãng phí quá không?"
"Không thế thì phải làm sao?" Nhâm thị bỗng nhiên ngước mắt nhìn hắn, "Ta không muốn ở tú phường hay Thiên Hi Lâu để nói chuyện với huynh, nha huynh và phủ đệ của ta càng không thích hợp, truyền đi chẳng phải khiến người ta chê cười? Chỉ có thể chọn nơi này, người ta mới không có bàn tán, chúng ta mới có thể nghiêm túc nói chuyện với nhau."