Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 164: Huynh muội bàn bạc

Cập nhật lúc: 2024-11-02 18:15:49
Lượt xem: 12

"Triệu lão bản, đây là tiền cơm tháng này, tiểu thư nhà ta bảo ta đến trả, còn có, tiểu thư còn nói... Bắt đầu từ tháng sau, cơm trưa của Như Ý trang sẽ không đặt ở chỗ ngài nữa, là do nguyên nhân gì ta cũng không rõ ... Có điều Triệu lão bản a, ngài đừng có hiểu lầm gì hết, tiểu thư nhà ta không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, có lẽ là do tiểu thư gần đây buồn bực trong lòng, nên mới không thoải mái chưa biết chừng. Tiểu thư số khổ, ta nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, nàng..."

A Bình muốn nói nhưng dừng lại, chỉ lúng túng cười cười "Không, không có gì, cứ xem như ta tuổi tác đã cao, lại ưa nhiều chuyện đi..."

"Không sao đâu, A Bình." Triệu Tín Lương cười khổ nói, vươn tay tiếp nhận túi bạc A Bình đưa, sau đó bất đắc dĩ cười, "Ta nghĩ ta đại khái biết được nguyên nhân gì rồi, A Bình, sau khi quay về bà đừng có tìm hiểu tiểu thư nhà bà nữa...

Cũng nhờ bà thay ta nói với nàng —

- là ta quá lo lắng, mong nàng hãy yên tâm,

ta sẽ không nói gì hết hết, sẽ không có ý niệm gì khác trong đầu."

Đây có thể xem là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga đi? Cũng đúng, kẻ thô tục như hắn, sao nàng có thể để tâm đến chứ... Chỉ một chút mánh khoé thôi, lập tức có thể thấy giữa hắn và nàng có một khoảng cách, nàng một chút cũng không sai, ngược lại là làm vậy không chừng lại đúng.

Triệu Tín Lương miễn cưỡng tự an ủi chính mình.

"Ai nha, Triệu lão bản, ngài hà tất..."

"Không cần nói nữa." Triệu Tín Lương phẩy tay, hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười, "Ta tự biết rõ mà."

A Bình thở dài một hơi, sau đó lắc đầu ly khai khỏi Thiên Hi Lâu.

Chờ lúc bà đem lời này nói cho Nhâm thị nghe, Nhâm thị cũng không nói gì hết, chỉ bảo A Bình đi ra ngoài làm việc, dặn dò bà không cho ai bước vào phòng.

Kỳ thực, trong sương phòng Nhâm thị không kiềm chế được tâm tình mà khóc, chỉ là không nghe được tiếng khóc mà thôi.

Nàng dùng sức cắn chặt môi dưới, cho đến khi chảy m.á.u thì mới thôi, nàng chưa từng nghĩ nó sẽ đau đớn như thế...

Mục đích đã đạt được, nàng rốt cuộc đã đạt được mục đích của mình rồi.

Mặc dù hắn quyết định rút lui không phải là vì nàng đã kể chuyện xũ, nhưng mặc kệ là vì ai, tóm lại bọn họ từ bây giờ trở đi, chỉ có thể là người dưng.

Có chút đau, thế nhưng chỉ cần qua một thời gian, nhất định sẽ tốt thôi, nàng tin rằng mình sẽ quên được tình cảm với hắn.

Nếu Nhâm thị không thể khống chế được tâm tình của mình, thì Triệu Tương Nghi bên này đi đi lại lại trên hành lang, lúc nãy thấy A Bình, thấy bà chỉ vào sương phòng, nàng hạ thấp giọng hỏi A Bình: "Bà nói cho cháu biết đi, thật sự không thể đi vào sao?"

A Bình lắc đầu, cũng hạ giọng cảnh cáo Triệu Tương Nghi: "Tiểu tổ tông của ta, cháu đừng có khuyên ta nữa, ta không thể cho cháu vào phòng, lát nữa đi, ta nhất định sẽ giúp cháu, ngoan ngoãn về tú các luyện tập đi."

Triệu Tương Nghi tức giận đến nổi chu cái miệng nhỏ lên, cực kì không tình nguyện lắc đầu.

"Bà hãy nói cho cháu biết tại sao không được vào? Được rồi, bà không phải mới trở về từ chỗ cha cháu ư? Chẳng lẽ cha cháu nói gì làm cho sư phụ mất hứng?"

Triệu Tương Nghi ngửa đầu hỏi tiếp.

A Bình hơi ngập ngừng, thấy Triệu Tương Nghi cũng chỉ là một hài tử mới bảy tuổi, có thể hiểu cái gì, nói cho nàng biết cũng không sao. Vì vậy liền dẫn Triệu Tương Nghi xuống lầu dưới, nhìn thấy bốn phía không có ai mới lén đem chuyện xảy ra ở Thiên Hi Lâu nói cho Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi nghe xong liền kinh hãi, nàng không phải là không biết Nhâm thị gần đây cố ý tránh phụ thân, nhưng nàng không biết chuyện giữa hai người đã phát triển theo chiều hướng nghiêm trọng như thế, chỉ dựa vào tính tình của cả hai, việc này không thể đùa được.

"Không được, mình phải tìm cơ hội cho hai người đó gặp mặt nói chuyện mới được, bằng không còn chưa bắt đầu đã kết thúc như vậy, đối với hai người họ không công bằng tí nào."

"Cháu nói gì vậy?" A Bình không có nghe rõ lời thì thầm của Triệu Tương Nghi. 

Triệu Tương Nghi lắc đầu, vội vội vàng vàng nói: "Không có gì đâu. Cháu... Đột nhiên cháu cảm thấy khó chịu, cháu phải về nhà mới được, nhờ bà thông báo một tiếng với sư phụ, sư phụ bây giờ chắc không rảnh để dạy cháu đâu." Dứt lời, Triệu Tương Nghi giống như một làn khói chạy ra khỏi tú phường.

Nàng một đường chạy như điên về nhà, đúng lúc Triệu Hoằng Lâm hôm nay được nghỉ, nàng vừa vào cửa đã chạy gọi Triệu Hoằng Lâm: "Ca ca, ca ca huynh mau ra đây, có chuyện lớn rồi. "

Tay đang viết chữ đột ngột dừng lại, Triệu Hoằng Lâm lập tức bỏ chuyện đang làm xuống, vội vã chạy từ trong phòng ra, sau khi đứng vững, thấy Triệu Tương Nghi không có bị gì đứng ở trước mặt của mình, lo lắng trong lòng cũng thả xuống: "Chuyện gì? Sao muội lại la to thế."

Phương thị đang ở tại trù phòng nhặt rau, thấy thế cũng là xen mồm hỏi Triệu Tương Nghi: "Cháu đó nha, môi ngày đều chạy ra ngoài chơi đùa, không thấy

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-164-huynh-muoi-ban-bac.html.]

Hoằng Lâm đang chuẩn bị tham gia thi Hương ư, cháu còn gây thêm phiền phức gì cho ca ca cháu nữa đây?"

"Bà nội, bà đừng có xen vào lời cháu, để cháu nói xong đã, việc này liên quan đến chung thân đại sự của cha, cũng không phải là cháu hồ nháo." Triệu Tương Nghi nhướn lông mày nói.

Phương thị thấy thế cũng hào hứng, tò mò hỏi: "Được rồi, cháu nói đi, là chuyện gì vậy?"

Triệu Tương Nghi nghiêng đầu, sau đó nháy mắt mắt nhìn Phương thị: "Cháu không nói cho bà đâu, đến lúc đó bà sẽ biết."

"Hừ, tiểu quỷ." Phương thị cười cười, rồi cúi đầu nhặt rau tiếp, ngoài miệng cũng dặn dò, "Mặc kệ thế nào đi nữa, cháu cũng không thể làm ảnh hưởng đến việc học của ca ca cháu đâu đó.”

"Dạ, biết, ca ca bây giờ là nhân vật được cả nhà bảo vệ." Triệu Tương Nghi cười hì hì đáp, nhìn Triệu Hoằng Lâm vội vã nói, "Thời gian không còn nhiều, ca ca chúng ta đi thôi."

"Đi nơi nào?" Triệu Hoằng Lâm hỏi.

"Đi theo muội, một lát nữa huynh sẽ hiểu." Triệu Tương Nghi không nói hai lời, kéo tay ca ca chạy ra ngoài, Phương thị nhìn thấy liền dặn dò, "Chú ý an toàn",

Triệu Tương Nghi cứ như một cơn gió mà biến mất.

Sau khi hai huynh muội ra khỏi nhà, bắt đầu bước chậm lại, Triệu Hoằng Lâm hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi tiểu muội: "Sao lúc nãy chạy nhanh, giờ lại đi chậm thế? Rốt cuộc muội muốn làm gì."

Triệu Tương Nghi chỉ cười, ngừng bước chân, đứng ở trước mặt đại ca, nói thẳng: "Có chuyện muốn bàn bạc với huynh, liên quan đến cha đó."

"Muội nói đi." Triệu Hoằng Lâm mỉm cười, đặt hai tay sau lưng, Hoằng Lâm bây giờ ngày càng anh tuấn, bộ dáng hiển nhiên rõ ràng, người cũng cao lên không ít.

"Là chuyện giữa cha và sư phụ." Triệu Tương Nghi suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp, "Ca ca, muội rất thích sư phụ, huynh cảm thấy nếu để cho sư phụ làm kế mẫu của chúng ta thì thế nào? Muội thấy cha và sư phụ rất xứng đôi nha."

Triệu Tương Nghi nói chuyện có chút thận trọng, thứ nhất ca ca Triệu Hoằng Lâm là người tương đối mẫn cảm, nàng rất sợ chạm đến dây cung đang căng lên trong lòng Triệu Hoằng Lâm, hoặc có thể nói là sợ Triệu Hoằng Lâm không thích hai từ kế mẫu, thứ hai nàng có thể tưởng tượng rằng khi nàng nói xong câu này, ca ca nhất định sẽ nói - muội chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì?

Nhưng không nghĩ tới, thái độ của Triệu Hoằng Lâm không hề giống như trong tưởng tượng của Triệu Tương Nghi, chỉ thấy y suy tư, sau đó ngẩng đầu nhìn tiểu muội nói: "Chuyện này, ngay cả muội cũng biết rồi sao, hẳn là biểu hiện của cha và bà chủ Nhâm quá rõ ràng rồi.

"Ca ca, huynh biết việc này?" Triệu Tương Nghi mở to hai mắt đen nhìn Triệu Hoằng Lâm, giống như Triệu Hoằng Lâm là loài động vật hiếm vậy.

Nàng vẫn cho là ca ca lạnh lùng, ngoại trừ thân nhân, việc hoặc và cừu nhân ra thì sẽ không để ý đến một ai, không nghĩ tới ca ca cũng đã sớm nhìn ra chuyện giữa phụ thân và Nhâm thị. 

Triệu Hoằng Lâm gật đầu, vươn tay đặt lên vai Triệu Tương Nghi "Đi thôi, đến nhã gian Thiên Hi Lâu mà bàn bạc, ở đây quá ồn."

"Ha ha" Triệu Tương Nghi cười một tiếng, sau đó cảm thấy không thích hợp liền ngừng cười, ngửa không phục trừng Triệu Hoằng Lâm, “Cái gì gọi là “muội cũng đã biết rồi sao'? Chẳng lẽ ở trong mắt ca ca, muội rất ngốc ư."

"À, cái đó." Triệu Hoằng Lâm không biết trả lời làm sao, liền lảng tránh, "Đi nhanh thôi, còn phải mau quay về nha nữa mất công bà nội lại cằn nhằn, lỗ tai mọc thành kén mất "

"Này, này, này, huynh phải nói rõ cho muội nghe, không thể khi dễ người ta như vậy được, đợi đến Thiên Hi Lâu muội sẽ mách cha cho xem."

Hai huynh muội cứ như vậy, trên đường đến Thiên Hi Lâu vừa đi vừa cãi.

Rất nhanh đã đến trước đại môn Thiên Hi Lâu, nhìn thấy Triệu Tín Lương đang sầu mi khổ não. Hai huynh muội hai mặt nhìn nhau, sau đó hiểu ý cười, đi đến trước mặt Triệu Tín Lương. 

"Ơ, sao hôm nay hai đứa đi cùng nhau đến đây? Hoằng Lâm con không phải đang ôn tập sao, Tương Nghi con không cần luyện tập nữ hồng ư? Cẩn thận Nhâm..." Triệu Tín Lương nói đến một nửa, liền ngừng lại, sau đó trên mặt hiện một tia bất đắc dĩ.

Nhâm cái gì?" Triệu Tương Nghi lại cố ý lặp lại lời hắn nói, hai mắt chớp chớp vài cái, cười giảo hoạt hỏi.

Triệu Hoằng Lâm đưa tay phải vỗ nhẹ lên lưng Triệu Tương Nghi, sau đó ho khan vài tiếng: "Tương Nghi, quên chúng ta đến đây làm gì sao?"

"A" Triệu Tương Nghi cố ý khoa trương đáp, "Ca ca, chúng ta đi thôi."

Triệu Hoằng Lâm gật đầu, hai người đi vào trong nhã gian, Triệu Tín Lương cũng tò mò hỏi một câu: "Hai đứa muốn làm gì?"

"Không nói cho cha biết đâu, ai bảo cha trong lòng có tâm sự mà không nói cho bọn con nghe làm chi, hừ." Triệu Tương Nghi giả bộ tức giận, cuối cùng để lại bóng lưng cho Triệu Tín Lương nhìn.

"Ai..." Nhìn bóng lưng hai huynh muội xa dần, Triệu Tín Lương nhíu chặt mày, trên mặt càng thêm cô đơn, "Bọn nhỏ đều trưởng thành, không cần mình nữa rồi..."

Loading...