Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 153: Oán hận của Mạc Thiểu Kỳ
Cập nhật lúc: 2024-11-02 18:06:14
Lượt xem: 12
"Còn phải cảm ơn ngươi đã trêu chọc ta, giúp ta tìm được biện pháp tốt." Bùi Tử Quân không để ý sự trêu chọc của Mạc Thiếu Kì, lấy văn phòng tứ bảo trải lên bàn, ngước mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Kì nói: "Thường ngày ngươi một chút phong hoa tuyết nguyệt cũng không biết, hôm nay lại có sáng kiến này thật là hay."
Mạc Thiếu Kì nghe xong khoé miệng khẽ nhếch, bộ mặt dáng vẻ tự cao tự đại.
Bùi Tử Quân thấy vậy dừng tay mài mực nói: "Đúng là không nên khen ngươi."
Thấy Bùi Tử Quân bắt đầu vẽ, Mạc Thiếu Kì đứng lên vươn vai nói: "Thật là, ta ít khi được đến chỗ ngươi, ngươi lại vì đóa hoa này mà gạt ta sang một bên à, trong viện của ngươi không phải là trồng rất nhiều sao?" Dứt lời liền muốn đưa tay với lấy nụ hoa sen.
Bùi Tử Quân giật mình, lập tức nhào tới bảo vệ đóa hoa, cũng may nó không bị sao, liền cẩn thận đặt nó vào chỗ cũ, rồi mới quay lại hướng Mạc Thiếu Kì nói: "Được, ta với ngươi ra ngoài đi dạo một lát, tránh cho ngươi lại ở đây quấy rối."
"Câu này còn nghe được." Mạc Tử Kì đảo mắt một cái, trên mặt đã cười rạng rỡ Bùi Tử Quân bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ngươi cũng thật là, ngươi chỉ hơn muội muội Hoằng Lâm một tháng, mà một nửa tính tình trầm ổn của nàng cũng không có, còn không bằng một tiểu cô nương năm tuổi."
"Hứ, ai có chí nấy." Mặc Thiếu Kỳ hất đầu, còn phấn khích kéo áo Bùi Tử Quân, "Thành ngữ này ta nói không sai chứ."
"Phục người rồi." Bùi Tử Quân bất đắc dĩ cười lắc đầu, cùng Mạc Thiếu Kỳ ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, hắn còn dặn dò hai người làm vài chuyện, hôm nay Triệu Tín Lương ra ngoài có việc, trong tiệm chỉ còn hai người này, có điều bây giờ việc buôn bán đã ổn định, ra ngoài một chút chắc cũng không sao.
"Chúng ta gọi Triệu Tương Nghi đi chơi luôn đi." Đang đi, Mạc Thiếu Kỳ đề nghị, cũng như mọi khi, gọi thẳng tên Triệu Tương Nghi.
Bùi Tử Quân ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn Mạc Thiếu Kỳ: "Không được, hôm nay chỉ có hai chúng ta đi dạo thôi, nàng còn phải học nữ hồng, không phải ngươi không biết, cần gì phải đi làm phiền người ta."
"Hứ, đừng tưởng ta không biết, mới nãy ta tới còn thấy nàng từ cửa tiệm của ngươi bước ra mà." Mạc Tử Kỳ cà lơ phất phơ nói: "Có thời gian ở trong cửa tiệm, mà lại không có thời gian ra ngoài dạo chơi với ta sao?"
"Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy, nhìn thật không ra dáng người đã trưởng thành, để mai ta nói với dượng, xem người làm sao chỉnh đốn ngươi." Bùi Tử Quân níu tóc của Mạc Tử Kì không thả, híp mắt nói: "Ngươi đừng có lừa ta, hôm nay ngươi đến trấn Thanh Hà là lén đến phải không?"
Mạc Thiếu Kì bị Bùi Tử Quân nhìn đến chột dạ, tránh né một hồi, cuối cùng nói: "Nếu là vậy, trở về đừng nhìn mặt ta."
Thấy Bùi Tử Quân xoay người tiếp tục đi về phía trước, Mạc Thiếu Kì hoảng hốt, vội đuổi theo dặn đi dặn lại: "Ngươi tuyệt đối đừng nói cho cha ta biết. Nếu bị cha ta biết được, không chừng sẽ đánh ta, mắng ta, làm ta bị thương, mẹ ta lại cãi nhau với cha, ngươi cũng biết tính tình của mẹ ta rồi, đến lúc đó trong phủ chắc chắn náo loạn, ngươi cũng không muốn như vậy mà. Tuyệt đối không được nói, không được nói..."
"Dừng một chút, dừng một chút." Bùi Tử Quân dừng bước muốn Mạc Thiếu Kì im miệng, "Ta thật sự không chịu nổi ngươi, cái khả năng nói dông nói dài của ngươi thật không thay đổi, lần nào cũng bị ngươi chọc đến tức chết."
Mạc Thiếu Kì nghe xong cười xấu xa: "Nếu không làm vậy ngươi sẽ đáp ứng ta sao?"
"Ngươi chạy đi đâu vậy, sai đường rồi, không phải đi đến chợ Đông sao, sao lại đi hướng đó?" Thấy Bùi Tử Quân đến chỗ rẽ lại đi hướng khác, Mạc Tử Kì vội kéo tay hắn lại, còn cười hắn: "Thật là, có phải ngươi lú lẫn rồi không? Đến cả đường cũng không nhớ."
"Không phải ngươi mới nói muốn tìm muội muội Hoằng Lâm sao? Chỉ có con đường này dẫn đến tú phường thôi." Bùi Tử Quân nhếch miệng nói, lúc nói không quay đầu, cũng không dừng bước.
Mạc Thiếu Kì đuổi theo hỏi: "Không phải ngươi mới nói không được sao?"
"Mới vừa rồi không muốn, bây giờ lại muốn đi tìm nàng, ngươi có ý kiến à?"
"Không có ý kiến, hoàn toàn không có, ngươi muốn làm sao thì làm, chỉ cần không đến nhà ta tố cáo là được." Mạc Thiếu Kì không nói hai lời, lập tức đi theo Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân lại bất đắc dĩ cười, phía trước không xa đã là tú phường Như Ý rồi.
Bìu Tử Quân nghĩ, dạo này có thêm Tề Uyển Dao, Triệu Tương Nghi phải chịu áp lực không nhỏ, Nhâm thị cũng không yêu cầu đặc biệt gì với nàng, cho nên lúc này tìm nàng ra ngoài chơi, Nhâm thị chắc cũng không có ý kiến gì.
"Ngươi ở ngoài chờ ta." Đến trước cửa Như Ý phường, Bùi Tử Quân quay mặt lại nói.
"Tại sao ta lại không được vào?" Mạc Thiếu Kì nhìn vào bên trong, gương mặt đầy vẻ oán hận.
"Tính tình ngươi như vậy, lỡ đi vào lại gây thêm phiền phức gì thì sao, đến lúc đó đừng nói là không gặp được muội muội Hoằng Lâm, sau này ta có muốn vào trong cũng khó."
"Được rồi, được rồi, ngươi đi nhanh lên, chỗ của nữ nhân, ta cũng không muốn vào." Mạc Thiếu Kì mạnh miệng nói một câu.
Bùi Tử Quân mặc kệ hắn, trực tiếp đi vào Như Ý phường, lúc gặp gia nhân còn mỉm cười lễ độ hỏi thăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-153-oan-han-cua-mac-thieu-ky.html.]
Lên lầu hai, hắn lặng lẽ đến trước cửa tú các, hôm nay Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao đang cùng ở trong tú các. Lúc này, nàng đang ngồi đối diện Tế Uyển Dao, nhíu mày đau khổ nhìn khung thêu hoa trên tay.
Tề Uyển Dao ngẩng đầu lên đúng lúc thấy Bùi Tử Quân, vừa định nói chuyện, Bùi Tử Quân liền đưa tay lên môi, ý bảo nàng tạm thời đừng nhắc Triệu Tương Nghi.
Thấy vậy, Tề Uyển Dao liền cười nói với Triệu Tương Nghi: "Thêu có khó cũng phải luyện nha, luyện nhiều sẽ giỏi thôi."
"Nhưng bài học hôm nay của sư phụ thật sự rất khó, thêu lên thêu xuống, còn phải kết hợp với mấy loại châm pháp đã học trước kia, mà khảm châm [thêu đ.â.m xô] cùng lượn châm [thêu vòng] muội đều không giỏi, làm sao luyện bây giờ.
"Thật là, không phải lĩnh vực muội am hiểu nên càng học càng nản." Triệu Tương Nghi mệt mỏi đáp.
Tề Uyển Dao ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Quân, bất đắc dĩ cười cười.
Bùi Tử Quân cũng cong môi cười, tựa cửa nhẹ giọng nói: "Vậy thì đừng luyện nữa, theo huynh ra ngoài chơi được không?"
Triệu Tương Nghi giật mình, quay đầu đã thấy nụ cười rạng rỡ của Bùi Tử Quân: "Sao huynh lại tới đây, không phải đang ở cửa hàng sao?"
Bùi Tử Quân nhẹ nhàng đi vào, đứng trước mặt Triệu Tương Nghi nói: "Buôn bán buổi chiều cũng ổn định, nên huynh ra ngoài một lát cũng không vấn đề gì."
"Huynh không được tuỳ tiện khi dễ phụ thân ta. đừng tưởng phụ thân ta làm chưởng quỹ thì huynh có thể phủi tay không làm gì." Triệu Tương Nghi cố ý liếc Bùi Tử Quân một cái.
Bùi Tử Quân nhún nhún vai nói: "Cũng không còn cách nào, hôm nay có con quỷ nghịch ngợm từ xa chạy tới, ta đành bớt chút thời gian đi chơi với hắn, muội cũng biết công phu làm loạn của hắn mà."
Triệu Tương Nghi nghe câu nói của Bùi Tử Quân, lập tức nhớ tới Mạc Thiếu Kì từng làm loạn trước mặt mình, lập tức run người, nhìn về phía Bùi Tử Quân nói: "Vậy vất vả cho huynh rồi."
"Không phải muội mới nói buồn bực sao, hay theo chúng ta ra ngoài chơi một lát." Bùi Tử Quân đề nghị.
Sắc mặt Triệu Tương Nghi chợt trầm xuống, nàng đang ngại tỷ tỷ của Mạc Thiếu Kì, nàng thật sự không thích người con gái này lắm, nên cũng không muốn gặp mặt, mất công lại cãi nhau.
Bùi Tử Quân giống như biết được Triệu Tương Nghi đang nghĩ gì, lập tức nói: "Muội yên tâm, hôm nay Nhã Như không có tới, cũng ít đi một người."
"Sao huynh lại nói vậy." Triệu Tương Nghi nhẹ giọng nói một câu, "Giống như muội đối với tỷ ấy rất hẹp hòi vậy, Uyến Dao tỷ tỷ thấy đúng không? Muội chưa nói gì, huynh ấy đã làm như muội không hoan nghênh người ta đến trấn này vậy."
Bùi Tử Quân biết Triệu Tương Nghi trọng sĩ diện, vì vậy mới nói: "Dạ dạ dạ, là huynh nói sai. Vậy Triệu tiểu thư có rảnh ra ngoài dạo chơi với bọn ta không?"
Lại có thiện ý nhìn về phía Tề Uyển Ngọc, "Tỷ tỷ đi cùng luôn đi."
Tề Uyển Dao lập tức từ chối: "Không được, tỷ cũng không quen người mà hai đứa vừa nói." Nói xong lại cầm khung thêu lên, "Hơn nữa tỷ còn phải hoàn thành xong bài tập sư phụ giao nữa."
"Uyển Dao tỷ tỷ thật nghiêm túc, tỷ càng như vậy, muội càng không thể đi, rõ ràng thêu không bằng tỷ, còn muốn ra ngoài chơi." Triệu Tương Nghi cười nói.
Tề Uyển Dao xấu hổ trừng mắt nhìn nàng, rồi cúi đầu tiếp tục thêu hoa.
"Vậy huynh đợi muội hỏi Sư phụ được không." Triệu Tương Nghi buông khung thêu xuống, đi về phía Bùi Tử Quân.
"Huynh đã hỏi lão nhân gia trước rồi, không thành vấn đề, chúng ta đi thôi." Bùi Tư Quân cao hứng nói.
"Thật là." Triệu Tương Nghi nhìn Tề Uyển Dao, giả bộ thương tâm nói: "Sư phụ thật sự bỏ rơi muội, một lòng bồi dưỡng Uyển Dao tỷ tỷ, mới như vậy đã bỏ mặc ta."
Nhưng thanh âm của Nhâm thị lại vang lên sau lưng Bùi Tử Quân: "Quá tốt, con không muốn đi sao, nếu muốn được ta coi trọng, vậy thì ở lại thêu hoa đi." Vừa nói vừa nhìn về phía Bùi Tử Quân: "Còn con nữa, muốn ăn đòn sao? Ta trở thành lão nhân gia từ khi nào?"
"A, bà chủ Nhâm, không biết Người đang ở đây, con chỉ đang giỡn chơi thôi."
Gương mặt Bùi Tử Quân lúng túng, "Người nhìn còn rất trẻ, tuyệt đối không phải lão nhân gia."
"Sư phụ." Triệu Tương Nghi chợt lên tiếng, dùng thanh âm cực kì mềm mại gọi Nhâm thị.
Nhâm thị không chịu nối, vội vàng phất tay nói: "Đi đi, không ta lại bị con làm phiền chết. Có điều buổi học ngày mai phải hoàn thành xong bức tranh thêu, không được kiếm lý do tránh né nữa."
"Dạ." Triệu Tương Nghi nặng nề đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía Tề Uyển Dao nở nụ cười thật tươi, cổ vũ nàng tiếp tục luyện tập.