Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 117: Nhà mới ở trấn Thanh Hà
Cập nhật lúc: 2024-10-20 09:13:55
Lượt xem: 25
Đại sự đã giải quyết, một ít chuyện nhỏ còn lại cũng đơn gian giải quyết rất nhanh.
Mạc lão bản nhanh chóng bàn giao lại tửu lâu cho Triệu Tín Lương, rồi nhận năm mươi lượng bạc, đem khế ước của Vạn Phúc Lâu giao cho Triệu Tín Lương, hai người lần nữa thương lượng công việc tiếp theo sẽ làm, Mạc lão bản còn chỉ điểm cho Triệu Tín Lương rất nhiều mẹo, như là khi trang hoàng lại cần chú ý điều gì, còn có tửu lâu mới bên kia cũng có thể trợ giúp một chút.
Cho nên, Triệu Tín Lương dạo này rất vội vã chạy đôn chạy đáo làm việc.
Đầu tiên là phải trùng tu lại Vạn Phúc Lâu, đồng thời mướn tiểu nhị, đầu bếp, về phần chưởng quỹ, Triệu Tín Lương quyết định trước do mình làm, chờ tửu lâu có thêm sinh ý rồi thì sẽ mời một người làm chưởng quỹ lên thay để có thể làm chuyện khác.
Còn phải đi tìm nhà ở trên trấn nữa.
Triệu Tín Lương vốn còn nghĩ cứ mua đại một nhà nào đó, dù sao tiền còn đủ, nhưng nhìn qua nhiều nhà, hắn mới phát hiện, nhà mua và nhà cho thuê giá cả chênh lệch rất lớn, nhưng chất lượng thì cũng ngang nhau, nên Triệu Tín Lương không muốn bỏ ra một số tiền lớn để mua nhà trước mà là đi thuê một căn trước để ở, dù sao cũng sạch sẽ và tiện lợi, hơn nữa giá cả để mướn so với mua ít hơn rất nhiều, cũng tiết kiệm được một khoản.
Chờ cả nhà ở trên trấn Thanh Hà làm ăn được, thì đến lúc đó mua một căn cũng không muộn.
Đi nhìn mấy nhà cũng rất tốn thời gian và tinh lực, nếu chỉ có một người ở thì Triệu Tín Lương cũng không cần đi mướn nhà, cứ trực tiếp ở lại phòng thu chi trong tửu lâu là được, đối với hắn mà nói như thế đã rất tốt rồi, nhưng bây giờ lại khác, lần này có hai đứa con đến ở cùng, vì vậy phải dành chút ít thời gian đi tìm nhà, cân nhắc xem chọn căn nào.
Hắn xem mấy căn nhà rồi, có mấy căn gần học đường của Triệu Hoằng Lâm.
Cũng không xa, giá tiền lại phải chăng, hắn cũng không cần lo lắng, mà Triệu Hoằng Lâm lại có một môi trường học tập tốt, đến học đường cũng rất nhanh và tiện, không cần phải tốn hơi sức, như vậy có thể dành nhiều tinh lực để học bài.
Lần trước lúc Triệu Hoằng Lâm không tham gia được thi viện chính là do suốt đêm chạy từ trên trấn về nhà vào lúc trời lạnh, cuối cùng bị nhiễm phong hàn, ngã bệnh không dậy nổi, nên mới bỏ lỡ kì thi.
Triệu Tín Lương nhớ lại càng thấy sợ, vì vậy hạ quyết tâm, sẽ không để việc như thế xảy ra một lần nữa.
Việc trùng tu tửu lâu, tìm nhà ở, tìm người làm công, cũng mất hết gần một tháng, một tháng sau, đã là giữa xuân, tiết trời dần trở nên ấm, nhà mới của
Triệu gia trên trấn Thanh Hà cũng đã tìm xong.
Vị trí cũng rất thuận tiện, gần Vạn Phúc Lâu, cách học đường của Triệu Hoằng Lâm cũng không xa.
Hơn nữa lo vì lo lắng cho hai đứa nhỏ, Triệu Tín Lương còn tìm riêng một căn nhà có sân riêng, cũng không phải là dạng nhà chung một sân với người ta, hơn nữa cũng không biết rõ được lai lịch của những hộ gia đình ở chung.
Nhà mà Triệu Tín Lương tìm là một căn nhà nhỏ có một tầng trệt.
Diện tích không lớn như nhà mới ở Triệu gia thôn, nhưng tương đối sạch sẽ, bốn phía cũng rất là an tĩnh, phù hợp cho hài tử mới lớn, lại càng phù hợp hơn cho Triệu Hoằng Lâm ngày đêm khổ độc.
Tổng cộng có ba gian phòng, một phòng khách không lớn không nhỏ, một phòng bếp, một nhà vệ sinh sạch sẽ khác xa ở nông thôn, ngoài ra còn có một cái sân nhỏ, trồng rất nhiều cây cối, đã là giữa xuân, muôn hoa tự nhiên hé nở, làm tăng nét đẹp cho căn nhà, ngày đầu tiên Triệu Tương Nghi đền đây ở đã rất thích nơi này, vì nơi này gợi lên cảm giác về căn nhà cũ.
Trước khi dọn vào ở, Triệu Tín Lương tìm công tượng (thợ xây nhà] đến sửa chữa một chút, đem căn nhà cũ này trùng tu lại một lần, còn mua thêm gia cụ mới, sau khi làm xong hết thảy, nhìn lại căn nhà mới một lần nữa, cảm giác rất sạch sẽ và ấm áp.
Ba tháng sau, cả nhà họ chính thức chuyển từ Triệu gia thôn lên trên trấn, theo cùng có Phương thị, vì Triệu Tín Lương nghĩ, mình về sau sẽ rất bận, vẫn phải nhờ Phương thị chăm sóc hai đứa nhỏ, nhà mới ở Triệu gia thôn bên kia thì giao cho Triệu lão gia tử và Triệu Nguyệt Cầm thu xếp.
Phương thị nghe xong đề nghị này cảm thấy không có khổ cực tí nào, ngược lại còn rất cao hứng mà đồng ý, còn nói rằng mọi người trong nhà rất mong hắn kiếm được nhiều tiền, có thể đứng vững được trên trấn, sau đó đưa mọi người lên trấn mà hưởng phúc.
Lúc Triệu Hữu Căn biết được tin này, vừa kích động vừa vui mừng, cũng nhìn rất nhiều nhà cho thuê, vốn còn muốn khuyên một nhà Triệu Tín Lương đến nhà y ở, mặc dù nhà y không có lớn lắm nhưng cũng còn mấy gian phòng trống, nhưng Triệu Tín Lương một mực từ chối, Triệu Hữu Căn còn muốn khuyên lần nữa, nhưng sau khi nhìn căn nhà này sửa lại xong, phát hiện ở đây cũng rất tốt, sạch sẽ, tiện lợi, nên không khuyên Triệu Tín Lương nữa.
Ngày đầu tiên dọn vào nhà mới, Triệu Tương Nghi cực kỳ cao hứng.
Tuy nói phòng ở nơi này không có rộng rãi, thoáng mát như nhà mới ở nông thôn, nhưng đây là lần đầu tiên nhà họ buôn bán ở trấn Thanh Hà, căn nhà này sẽ là nơi chứng kiến con đường kiếm tiền của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-117-nha-moi-o-tran-thanh-ha.html.]
Triệu Tương Nghi và Phương thị chọn một gian phòng có chút lớn, thứ nhất không thể ủy khuất Phương thị được, thứ hai là hai người họ ở cùng một gian thì phòng phải lớn. Còn Triệu Hoằng Lâm thì ở một căn phòng tốt nhất có ánh nắng chiếu vào, phòng tuy không lớn bằng phòng của Phương thị và Triệu Tương Nghi, nhưng lại có một căn phòng nhỏ kế bên, vừa lúc có thể làm một thư phòng, lại là nơi ánh sáng chiếu vào nhất, rất thích hợp cho người đọc sách.
Triệu Tín Lương thì chủ động chọn căn phòng có ánh sáng chiếu đến không nhiều, thế nhưng cũng tương đối sạch sẽ, có điều là căn phòng nhỏ nhất.
Mọi người thấy thế đều rất buồn bực, nhưng Triệu Tín Lương lại cười nói không có sao hết, vì hắn bận rộn ở phòng thu chi cả một ngày thì cần một căn phòng tốt để làm gì.
Nghe hắn an ủi thế, tâm tình của mọi người mới thoáng tốt lên một chút.
Tóm lại mặc kệ thế nào đi nữa, cuộc sống của bọn họ đã rẽ sang một con đường khác, từ Triệu gia thôn đi tới trấn Thanh Hà, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đến đầu tháng tư, Triệu Tín Lương một lần nữa trùng tu lại Vạn Phúc Lâu, trang hoàng lộng lẫy, sạch sẽ.
Cùng lúc đó, tửu lâu mới của Mạc lão bản ở huyện Giang Ninh đã khai trương, vẫn lấy tên là Vạn Phúc Lâu, Triệu Tín Lương thấy vậy, kiên trì đổi tên của Vạn Phúc Lâu ở trấn Thanh Hà, mọi người một lần nữa bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định đổi tên Vạn Phúc Lâu thành Thiên Hi Lâu.
Thiên Hì Lâu còn chưa khai trương nhưng lại thu hút lấy rất nhiều sự quan tâm từ bách tính ở trấn Thanh Hà.
Bởi vì Vạn Phúc Lâu đã từng là tửu lâu bọn họ hay đến thường xuyên nhất, bây giờ lại đóng cửa, lại có tin nói rằng, gần đây có một gia đình tiếp nhận tửu lâu này để buôn bán, làm cho bách tính quanh đây đều khẩn trương mà mong chờ.
Ngày bảy tháng tư, Thiên Hi Lâu chính thức khai trương.
Ngày khai trương hôm ấy, thể diện của Thiên Hì Lâu rất lớn, thân thích từ Triệu gia thôn đến chúc mừng không nói, thông gia cũng đến, vả lại ở trấn Thanh hà bên này, Triệu Hữu Căn còn dẫn theo một đám nha dịch đến chúc mừng, tiền lực [ tiền + thế lực) có bao nhiêu đều bỏ ra hết, khí thế ngày một lớn. Trừ lần đó ra, một nhà Mạc lão bản còn có đại diện của Bùi gia cũng đến chúc mừng, nghe nói Triệu Hoằng Lâm tuổi còn nhỏ đã vượt qua kì thi đồng sinh, ai nấy đều hiện một chút kinh ngạc cùng tán thưởng, một ngày khai trương náo động ấy, trấn Thanh Hà lại truyền đến một tin đồn - -
Đó chính là Triệu gia mới chuyển đến, không thể khinh thường được, nhi tử thì tiền đồ vô lượng, nữ nhi thông tuệ động lòng người, của cải nhiều không kể xiết, người trong nhà đều có tầm nhìn xa trông rộng, kết giao rất rộng, bất kể là thương nhân có tiếng hay là nha môn bên kia đều có giao tình.
Vì vậy ngày khai trương Thiên Hi Lâu hôm ấy, người đến chật ních, Triệu Tương Nghi còn thay Triệu Tín Lương miễn ph1i tất cả tiền rượu uống vào ngày đó, bởi vậy mọi người trong trấn đều có ấn tượng rất tốt với Thiên Hi Lâu.
Món ăn của Thiên Hi Lâu có mang theo chút hương vị giống những món ăn của Vạn Phúc Lâu trước kia, vì thế hút thêm không ít khách, đồng thời còn sáng tạo thêm nhiều món ăn mới lạ hấp dẫn ánh mắt thực khách, có thể nói ngày khai trương hôm ấy muôn màu muôn vẻ.
Triệu Tương Nghi híp mắt dựa người vào cửa sổ phòng thu chi tại lầu hai Thiên Hi Lâu, nhìn khách nhân đi tới đi lui dưới lầu, trong lòng vô cùng thỏa mãn cùng vui vẻ.
"Lần trước muội mặc váy thêu hoa rất đẹp, sao giờ mặc quần lạu rồi?" đột nhiên một giọng nam từ phía sau truyền đến, người Triệu Tương Nghi đầu tiên là cứng đờ, sau đó liền khôi phục lại bình thường, quay đầu lại nhìn --
Thấy một thiếu niên mặc trường bào lam nhạt đứng trước cửa phòng thu chi, trong tay cầm một cây táo, bây giờ mỗi khi nói xong hắn đều hay mỉm cười, mắt híp lại, do đứng ở dưới ánh mặt trời, phải thừa nhận rằng bộ dáng hắn thật đẹp mắt, chí ít có thể khiến cho người ta nghĩ hắn là một đứa trẻ hòa ái thích cười.
Triệu Tương Nghi cẩn thận nhảy xuống khỏi băng ghế, sau đó đến trước mặt Bùi Tử Quân, giao tình giữa hai nhà cũng không tệ, vì vậy mấy đứa nhỏ thường đi chơi cùng nhau: "Mẫn Nhu hôm nay không đến sao?"
Muội muội của Bùi Tử Quân là Bùi Mẫn Nhu, nhỏ hơn Triệu Tương Nghi một tuổi, rất thân với Triệu Tương Nghi, có lúc Bùi Mần Nhu theo Bùi Tử Quân đến nhà Triệu Tương Nghi ở Triệu gia thôn chơi, thỉnh thoảng còn ngủ lại, nói chuyện với Triệu Tương Nghi tới rạng sáng nhưng làm cho Triệu Tương Nghi phải đổ mồ hôi, hài tử mới lớn như vậy, lại có nhiều '"bí mật' cổ quái muốn nó riêng cho nàng biết để nàng ngạc nhiên.
"Hôm nay, con bé không thể đến, hai hôm trước nó đến nhà cô cô chơi, lúc nghe được tin tức liền muốn đến trấn Thanh Hà, nhưng không kịp, nghe cô cô bên kia nói, con bé gấp muốn chết." Bùi Tử Quân cười trả lời.
Bùi Tử Quân năm nay đã mười tuổi, thoạt nhìn như bằng tuổi với Triệu Hoằng Lâm, giống như Triệu Hoằng Lâm đều thành thục, ổn trọng, hiểu chuyện, nhưng muốn hắn giống như Triệu Hoằng Lâm suy tính chuyện này chuyện nọ chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (hoàn toàn trái ngược].
"Vậy sao, thật đáng tiếc." Triệu Tương Nghi buông tay biểu thị tiếc hận.
"Này, cho muội đấy, chúc nhà muội khai trương đại cát, sinh ý càng ngày càng tốt, sau cùng là mọi người trong nhà đều bình an." Bùi Tử Quân đưa cây táo trong tay cho Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi cười tiếp nhận, rồi nói: "Huynh bây giờ càng biết nói chuyện à, đối với muội lại khách sáo như thế."
"Huynh đâu khách sáo, huynh là thật tâm chúc mừng cho nhà muội..."
"Này, hai người còn ngây ngốc ở đây làm gì, bên ngoài đốt pháo rồi kìa, mau cùng ta đi xem." Bùi Tử Quân nói chưa nói xong, thì bên ngoài lập tức truyền đến tiếng của tên tiểu tử Mạc Thiểu Kỳ lỗ mãng cắt ngang.