Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 114: Vạn Phúc Lâu chuyển nơi kinh doanh
Cập nhật lúc: 2024-10-20 09:12:07
Lượt xem: 18
Ăn xong điểm tâm, cũng là lúc Triệu Tín Lương đi nhìn hoa màu trong ruộng trở về, Triệu Hoằng Lâm vốn đang ngồi trong phòng đọc sách, khi nhìn qua khe cửa sổ thấy Triệu Tín Lương, lập tức bỏ cuốn sách đang đọc xuống, theo cầu thang xuống lầu.
"Tháng ba năm nay thời tiết rất lạnh, nhà chúng ta trước đó đã đem cây giống trồng xuống làm vụ xuân, có thể bị giảm lượng thu hoạch không?" Phương thị ngồi ở gần bếp sưởi đang lột vỏ đậu, lúc thấy Triệu Tín Lương đi vào nhà, thuận miệng hỏi một câu.
"Ít đi một chút cũng không sao, nhà chúng ta bây giờ không thể dựa vào chút thu hoạch từ ruộng mà kiếm tiền nữa, tiền kiếm được này hơn phân nửa là từ việc làm ăn với Vạn Phúc Lâu mà có được, còn có mấy con gà và trứng nữa, nếu như chỉ dựa vào mấy mảnh ruộng này, nhà chúng ta bây giờ đâu thể có gạo tẻ ăn mỗi ngày chứ."
"Mẹ biết chứ." Phương thị nghe Triệu Tín Lương nói như thế, trong lòng cũng dần thoải mái hơn, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm, Phương thị lập tức đứng dậy đi đến trước mặt cháu trai này, giọng nói tràn ngập lo lắng," Hoằng Lâm này, bây giờ là rét tháng ba, trời rất lạnh, mau mặc thêm quần áo không thì bị bệnh bây giờ, lại làm cho mọi người trong nhà thêm lo lắng nữa."
"Bà nội, bà đừng có lo lắng quá." Triệu Hoằng Lâm không có cách nào chỉ cười cười, "Con cũng đâu còn là con nít nữa, thân cốt [thân thể + xương cốt) cũng đâu có yếu đến vậy?" Nói xong, ánh mắt lại nhìn sang Triệu Tương Nghi và Triệu Mẫn Mẫn đang chơi đùa trong sân, nói thêm: "Bà nội nên quan tâm Mẫn Mẫn nhiều mới đúng, con bé đang tuổi lớn, nhưng vẫn còn nhỏ hơn tuổi muội nhiều."
"Cháu đó, nói tới nói lui đều là muốn bà bớt quan tâm đến sức khỏe của cháu đi." Phương thị dặn dò Triệu Hoằng Lâm vài câu nữa, sau đó lại than thở tiếp,"Đúng thật, thời gian trôi qua quá nhanh, bà còn nhớ mới đây thôi Mẫn Mẫn chỉ là một đứa con nít còn b.ú sữa mẹ, mà bây giờ để có thể tập tễnh bước đi... Còn có thể mở miệng gọi mọi người..." Giọng nói của Phương thị có chút đau lòng.
Triệu Tương Nghi nghe, lập tức ngẩng đầu nói: "Muội ấy bây giờ không chỉ tự mình bước đi, mà còn có thể khi dễ người khác nữa nha, bà nội, bà xem này, muội ấy ấy rất nghịch ngợm làm con dơ hết cả người rồi."
"Con cũng thực là, đã bảy tuổi rồi, đã làm tỷ tỷ mà còn đi tính toán chút chuyện này với Mẫn Mẫn nữa." Tuy Triệu Tín Lương biết Triệu Tương Nghi nói như thế chính là chọc cho mọi người cười vui vẻ, có điều ngoài miệng cố ý giả bộ tức giận nói.
Triệu Tương Nghi cũng biết phụ thân đang phối hợp đùa vui, vì vậy cũng không thèm để ý, tiếp tục dỡ hai tay đang bám như bạch tuộc của Triệu Mẫn Mẫn ra, vì muốn cho con bé mau buông, cho nên cũng "Không khách khí"
Triệu Mẫn Mẫn rất thích chơi cùng với Triệu Tương Nghi, mỗi khi chơi trò gì, mặc kệ thắng hay thua, đều rất khả ái chơi xấu làm mọi người đều dơ cả người, hình như trời sinh con bé còn nhỏ tuổi nhưng biết mình có đặc quyền này, cho nên mỗi ngày đều không kiêng kỵ đùa giỡn mọi người.
Chẳng qua với tính tình này của nàng, mọi người thấy đã nhiều nhưng cũng không có ngăn cản, ngược lại còn ủng hộ thêm. Lấy chuyện của Triệu Nguyệt Cầm làm ví dụ, mọi người trong Triệu gia bây giờ rất nhạy bén, đối với cách giáo dục nữ nhi trong nhà, chính là ngay từ nhỏ bồi dưỡng, để các nàng có thể tự do đưa ra chủ kiến của mình, chậm rãi dưỡng thành tính tình quyết đoán, ngay thời điểm quan trọng có được tính cách như vậy mới tốt.
Nhìn mọi người trong nhà cười vui vẻ như thế, Triệu Hoằng Lâm cũng mỉm cười, nghiêm túc nói chuyện với Triệu Tín Lương: "Cha, con có việc muốn bàn bạc với cha, e rằng cha cũng đã sớm biết."
Triệu Tín Lương không nghĩ Triệu Hoằng Lâm sẽ nói ra những lời này, hơi ngẩn người.
Sau đó cha con hai người đi vào đại sảnh ở lầu một, Triệu Tín Lương đi trước, con trai theo sau, lòng có một chút cảm khái. Nhớ đến Hoằng Lâm khi còn nhỏ đã rất hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, cho nên vẫn có nét ngây thơ hoạt bát của con nít, nhưng từ lúc Lã thị không biết hổ thẹn làm cái chuyện như vậy, Hoằng Lâm đã thực sự thay đổi...
Đó chính là đứa con trai nắm lấy tay muội muội đến trước mặt cha thề sẽ cố gắng vực dậy cả nhà thoát khỏi nghèo khổ, bây giờ con trai bất tri bất giác lớn rồi, chậm rãi trở thành một thiếu niên, chỉ không biết trên vai của con trai, rốt cuộc đã gánh bao nhiêu gánh nặng khiến cho mọi người phải kinh ngạc đây.
"Cha, Mạc lão bản muốn đến huyện Giang Ninh mở tửu lâu, cha có biết không?" Triệu Hoằng Lâm không có chú ý tới thần sắc phức tạp của phụ thân, tìm tư thế thích hợp ngồi lên ghế, ngước mắt hỏi phụ thân mình.
Triệu Tín Lương phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn ánh mắt của con trai, sau đó cũng ngồi xuống, gật đầu: "Mấy ngày trước, Mạc lão bản có phái chưởng quỹ đến nói với cha."
" Mạc lão bản còn muốn mua hương liệu của nhà chúng ta nữa không?" Triệu Tương Nghi lúc này đã dẫn Triệu Mẫn Mẫn vào nhà giao lại cho Triệu Nguyệt Cầm, rồi đi đến đại sảnh, để nghe ca ca và phụ thân nói chuyện gì, vừa đến trước cửa đã nghe ca ca và phụ thân đang nói chuyện của Vạn Phúc Lâu, nàng liền mở miệng hỏi.
Mấy năm qua, mọi người trong nhà đều thành thói quen, có chuyện gì trọng yếu đều nói cho Triệu Tương Nghi, có lúc còn có thể xin Triệu Tương Nghi một ít ý kiến.
Triệu Tín Lương bị hỏi như vậy, cũng là không có kinh ngạc nhiều lắm, chỉ trả lời: "Mạc lão bản có nói, hợp tác làm ăn với nhà chúng ta lâu như vậy, hiếm khi có được, nói là rất thích phẩm hạnh của mọi người trong nhà chúng ta, vì vậy lúc chuyển việc làm ăn đến huyện Giang Ninh, cũng đồng ý tiếp tục mua hương liệu của nhà chúng ta, hơn nữa có thể sẽ nhiều hơn, dù sao hương vị của Thập Tam Hương của nhà ta đã thành chiêu bài của Vạn Phúc Lâu rồi"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-114-van-phuc-lau-chuyen-noi-kinh-doanh.html.]
"Chiêu bài" hai từ này, hai năm về trước Triệu Tương Nghi bất tri bất giác nghe mọi người trong nhà nói đến.
"Cho nên, vấn đề bây giờ là sắp tới làm gì." Triệu Hoằng Lâm vừa nói vừa nhìn Triệu Tương Nghi vẫy tay, ý muốn nàng đừng có đứng yên tại một chỗ nữa, mau đến ngồi trên ghế như hai người đi, sau đó quay đầu sang nhìn Triệu Tín Lương, "Cha, nói về địa vị của nhà ta trong thôn bây giờ mà nói, đích thực không còn từ gì để tả, ba, bốn năm nay, nhà ta đã phát đạt đến bực này cũng khiến cho người ta kinh ngạc."
Nói đến đây, Triệu Hoằng Lâm bắt đầu gõ ngón tay lên bàn kể: "Xây nhà mới, mua bò, mua heo, dê, còn mua thêm một trăm con gà, mỗi tháng thu nhập có hơn mười lượng bạc, còn chưa tính đến tiền thu hoạch hoa màu nữa, luận về người trong thôn khởi nghiệp từ bàn tay trắng mà nói, nhà ta đứng đều bảng chẳng có khó hiểu đâu."
Bởi Triệu Hoằng Lâm nhà họ bây giờ chính là người có học trong nhà, mặc dù Triệu Hoằng Lâm chỉ mới mười hai tuổi, nhưng Triệu Tín Lương đối với ý kiến của con trai cũng rất thận trọng cân nhắc lại, hay có thể nói lời nói của
Triệu Hoằng Lâm trong nhà rất có phân lượng, đây cũng al2 điểm mà Triệu Tương Nghi hài lòng nhất bây giờ, về sau, nếu muốn đề nghị ý kiến gì thì cứ tìm đến Triệu Hoằng Lâm để nói là tốt nhất, Triệu Hoằng Lâm thì sẽ nghĩ biện pháp làm cho mọi người trong nhà đồng ý.
Lúc này, Triệu Tín Lương nghiêm túc nhìn con trai mình, đợi con trai nói xong.
Quả nhiên, Triệu Hoằng Lâm đúng như Triệu Tương Nghi suy nghĩ vậy, lập tức chuyển ý: "Có điều --" Hắn nhìn về phía cha mình, "Thành tự như bây giờ, thật không đủ."
"Đương nhiên, ở trong thôn chúng ta, chỉ có mấy năm ngăn ngủi đạt thành tựu như bây giờ, chính là rất tốt. Nhưng, cha, tình cảnh nhà chúng ta không giống như những nhà khác." Nói đến đây, đột nhiên Triệu Hoằng Lâm nhíu lông mày ali5, biểu tình cực kỳ lãnh đạm, thậm chí tròng mắt còn ẩn thêm hàn khí, Triệu Tương Nghi kinh ngạc đọc được vài phần hận ý trong đôi mắt đó.
Không thể ngờ được trong mắt đại ca lại tràn ngập từng tầng ẩn ý như thế, là từ khi nào, đại ca có thể đem phần hận ý kia che giấu tốt như thế, suốt thời gian qua nàng là người gần gũi nhất với đại ca nhưng cũng chưa từng phát hiện ra. Hôm nay, đột nhiên phát hiện, nội tâm giống như sóng biển cuộn trào đánh tới làm cho khiếp sợ.
Triệu Hoằng Lâm siết chặt hai tay, sau đó hơi buông lỏng, lại mở miệng nói: "Con không sợ sẽ nhắc lại chuyện này trong nhà." Nói rồi, ngẩng đầu nhìn hai người, dừng một chút, cuối cùng mở miệng nói tiếp, "Từ lúc người phụ nữ kia chạy trốn theo tình nhân, thì tình cảnh nhà chúng ta đã không giống như những nhà khác rồi, nhà chúng ta không chỉ cố gắng kiếm tiền, mà còn phải nhớ kỹ những chuyện người phụ nữ đó làm với nhà chúng ta, cho nên chúng ta phải trở nên giàu có, đợi đến lúc thích hợp, sẽ trả lợi cho người phụ nữ đó một trận đả kích."
Từ sau chuyện đó xảy ra, trong gia đình này, trong lòng Triệu Hoằng Lâm, "người phụ nữ kia" chính là nói đến Lã thị, hận ý tận sâu trong lòng Triệu Hoằng Lâm tất nhiên đều là do Lã thị ban cho, cho dù thời gian có qua mau như thế nào, thì tảng đá trong lòng Triệu Hoằng Lâm vẫn chưa thể nào buông xuống được, Triệu Tương Nghi còn cho rằng, mặc dù đại ca bị tổn thương rất nặng nhưng không đến mức tích lũy thành hận ý được, cho nên tạo thành tâm tình như bây giờ -- báo thù.
Chính là như vậy Triệu Tương Nghi chỉ nghĩ đến điểm này, cả người kịch liệt run rẩy.
Theo ý tứ của Triệu Hoằng Lâm, tình cảnh bây giờ của Triệu gia không đủ mà thỏa mãn, ước nguyện ban đầu của hắn cũng không như trong suy nghĩ của Triệu Tương Nghi, hắn cho rằng cả nhà phải nên leo lên chỗ cao, liên tục khiến bản thân mình trở nên cường đại, từ những ý nghĩ như thế này tuyệt nhiên là bất đồng với nàng, sở dĩ Triệu Hoằng Lâm nghĩ như vậy, muốn làm như vậy, hoàn toàn xuất phát từ hận ý với Lã thị, nghĩ muốn mình trở nên cường đại chính là vì có thể trả thù được bà ta.
"Ca ca..." Triệu Tương Nghi đột nhiên dâng lên một loại cảm giác đáng sợ...
Sợ rằng mình sẽ mất đi gì đó rất quan trọng, ví dụ như là ca ca thân ái nhất, cho nên bất tri bất giác nỉ non nói.
Triệu Hoằng Lâm lúc này mới kịp phản ứng lại, biết mình hôm nay có chút thất thố.
Hắn vội thu liễm lại, cố gắng để chính mình bình tĩnh, sau đó ổn trọng nhìn Triệu Tín Lương nói: "Cha, con có thay cả nhà ta nghĩ qua một chút, con nghĩ lần này Vạn Phúc Lâu chuyển chỗ làm ăn ra khỏi trấn Thanh Hà, đối với nhà ta mà nói chính là một cơ hội tốt."
"Là như thế nào?" Kỳ thực Triệu Tín Lương mơ hồ cũng đoán được con trai định nói cái gì, đây cũng là điều mà hai cha con họ cùng nghĩ đến đi, có điều hắn cần nghe con trai nói trước một chút xem sao đã.
Triệu Hoằng Lâm sắp xếp lại lời nói trong suy nghĩ của mình, sau vì nói liên tục, nên tận lực giữ giọng, nhưng Triệu Tương Nghi còn nghĩ đại ca mình đang kiềm chế kích động trong lòng: "Cha, trước kia có Vạn Phúc Lâu ở trấn Thanh Hà, nhà ta dù có định tiến thêm một bước để phát triển cũng không có khả năng, dù sao nhà ta cũng đã hạn định chỉ cung cấp Thập Tam Hương cho một mình Vạn Phúc Lâu, không thể cung cấp hay bán cho các tửu lâu khác, cho nên nhà ta ở trấn Thanh Hà cho dù có muốn làm ăn lớn cũng vướng bận. Nhưng bây giờ lại khác, Mạc lão bản muốn đến huyện Giang Ninh, huyện Giang Ninh cách trấn Thanh Hà hơi xa, khách nhân ở các tửu lâu khác cũng không giống nhau, cho dù giống nhau ở mùi vị, nhưng là mở ở hai nơi khác nhau, cũng sẽ không gây trở ngại cho Mạc lão bản tiếp tục làm ăn buôn bán. Vì vậy, con là muốn, chờ Mạc lão bản chuyển việc làm ăn đến huyện Giang Ninh thật tốt, tiếp đó nhà chúng ta chụp lấy thời cơ, ở trấn
Thanh Hà mở thêm một tửu lâu, chỉ có như vậy, nhà ta mới có thể tiếp tục leo thêm một bậc, mới có thể đột phá."