Thấy cầu xin đến thế, Đỗ Kiều đành buông tay, biện hộ cho : "Em chỉ giúp tỉnh táo thôi, đúng là trân trọng lòng của em."
Với cách tỉnh táo như , Tần Thiệu Diên : Thực sự cảm ơn em!
Do quá mệt mỏi, Đỗ Kiều nhanh chìm giấc ngủ. Anh nhẹ nhàng quạt cho cô, ánh mắt từ từ di chuyển qua khuôn mặt của , dường như bao giờ đủ...
Ngày hôm , Đỗ Kiều cùng với Tiền Viện rời khỏi bệnh viện, Tần Thiệu Diên giúp họ thủ tục xuất viện. Lương Ôn Bình ơn: "May mắn các em ở đây, nếu Chu Viễn ở ngoài thực hiện nhiệm vụ yên tâm."
"Sư mẫu, chúng là quen, cần khách sáo ."
Đỗ Kiều quanh, tự hỏi trong ngày quan trọng như , tại cha Tiền Viện đến?
Như thể sự hoài nghi của cô, Tiền Viện bĩu môi, tỏ tức giận: "Tuần , họ tớ thương ở chân, cha tớ xin nghỉ để xem, và đến giờ họ vẫn trở về."
Câu ngạn ngữ rằng mỗi nhà đều những khó khăn riêng, và họ chính là "khó khăn" của nhà họ.
Cha mất, lười biếng thích ăn uống, chí tiến thủ, phụ nữ nào kết hôn với . Và giờ đây khi tuổi tác càng lớn, trở thành gánh nặng cho cha Tiền Viện.
Đỗ Kiều một chuyện về họ của cô , lập tức hiểu rõ trong lòng.
Lo sợ sư mẫu một xoay sở , trong thời gian Tiền Viện ở cữ, Đỗ Kiều thường xuyên qua giúp đỡ, đôi khi còn mang theo Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường.
Hai đứa trẻ tò mò về em bé, đặc biệt là Tiểu Nãi Đường, mỗi đến đều sẽ dựa mép giường chằm chằm em bé, đầu tiên đến còn non nớt : "Mẹ ơi, em là búp bê-"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-272.html.]
Đỗ Kiều chỉ thể giải thích với cô bé rằng đây là em gái, búp bê.
Vượng Tử duỗi ngón tay nhỏ chạm nhẹ bàn tay của đứa trẻ, thấy đứa bé chỉ ngủ nên cảm thấy thú vị và mất. Không bao lâu trở chạm bé một nữa, thấy đứa bé vẫn đang ngủ thì bỏ .
Lặp lặp , thích thú ngừng.
Khi Đỗ Kiều chú ý đến hành động , cô lập tức ngăn cản nhóc, bấy giờ nhóc mới ngoan ngoãn xuống bên cạnh như Tiểu Nãi Đường, ngắm đứa trẻ sơ sinh.
Thấy Vượng Tử cuối cùng trở nên ngoan ngoãn, Đỗ Kiều rời mắt khỏi bé và đưa cho Tiền Viện một quả trứng luộc bóc vỏ: "Cậu đặt tên cho đứa trẻ ?"
Tiền Viện ăn trứng gà một cách vô tư, : "Tên chính thức là Chu Băng Hạ, do chồng tớ đặt, còn biệt danh... Tớ luôn gọi bé là Bảo Bảo, thì cứ gọi là Bảo Bảo."
"Băng Hạ là cái tên đấy." Đỗ Kiều sờ nhẹ bàn tay của em bé, thích vô cùng.
Nhận sự yêu thích của Đỗ Kiều dành cho Bảo Bảo, Tiền Viện nhịn mà trêu chọc: "Sao thế? Còn thêm một đứa nữa ?"
Đỗ Kiều trả lời bằng ánh mắt hoảng sợ, quyết đoán: "Thôi bỏ , trong nhà hai đứa trẻ là đủ , cần tăng thêm nhân lực nữa!"
Tiền Viện thấy bộ dạng của cô, kìm mà tiếng.
Đến chiều Đỗ Kiều mới rời khỏi nhà họ Chu, tiếp đó cô dẫn theo hai đứa nhỏ đến nhà đẻ.