Trong hai năm qua, vợ chồng họ trải qua ít khó khăn, đặc biệt là trong thời gian cô mang thai, cứ như là từ cửa tử trở về. Bây giờ thể sống cuộc sống bình thường, cô sẽ để mắc sai lầm một nữa!
Ngay đó, họ tiếp tục đó chờ đợi thêm ba mươi phút, nhưng vẫn thể chờ Tưởng Vệ.
Cao Quân cảm thấy thất vọng thể chờ đợi thêm, với Đỗ Nguyệt Khê: "Em cứ dẫn con về nhà , sẽ dạo quanh đây một chút."
Nói xong, đợi sự đồng ý từ phía đối phương, ủ rũ cúi đầu ngày càng xa bến tàu...
Đỗ Nguyệt Khê ôm đứa trẻ, bên cạnh là hai chiếc vali lớn, trong chốc lát thế nào để về nhà. Khi thấy cô một ở đó, một bụng qua và quan tâm hỏi: "Cô gái, chồng của cô ? Sao bỏ cô một ở đây? Cô ? giúp cô một tay nhé?"
Đỗ Nguyệt Khê khổ, lòng trĩu nặng cảm giác buồn khổ: "Làm phiền ông - ôm con thực sự thể mang theo nhiều đồ như thế , đến chỗ sân của quân đội."
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trông giống như một ngư dân chất phác, ông nhấc lên hai chiếc vali, nở một nụ hiền lành: "Giúp đỡ một chút gì, từ đây tới khu vực sân của quân đội gần, chúng nhanh thôi."
"Ừ, ." Đứa trẻ trong vòng tay vẫn đang ngủ, Đỗ Nguyệt Khê dám to, cũng dám nhanh.
Cô dõi theo đàn ông phía , sợ ông sẽ lấy mất hành lý. Chỉ đến khi thấy bóng dáng của khu vực quân đội, cô mới dần thả lỏng cảnh giác.
lúc đó, một con ch.ó từ chạy sủa ầm ĩ, đứa bé trong lòng tỉnh giấc lên, Đỗ Nguyệt Khê sợ vội vàng an ủi con gái: "Điềm Điềm ngoan, chúng , chỉ là một con ch.ó , sẽ đuổi nó !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-233.html.]
Đỗ Nguyệt Khê giả vờ giơ tay lên chuẩn đánh chó, nhưng ngẩng đầu lên thấy bóng dáng con ch.ó nữa. Ngay cả đàn ông bụng giúp cô mang hành lý cũng biến mất thấy!
Lúc cô mới nhận gặp kẻ lừa đảo.
Hai chiếc vali đó chứa đựng tất cả tài sản của cô , dù bên trong nhiều tiền, nhưng thiệt hại nhỏ!
Cô ôm chặt đứa trẻ, chạy bộ quan sát xung quanh, trán đầy mồ hôi. Thời gian trôi từng chút một, càng tìm càng thất vọng, cuối cùng mất hy vọng.
Sau hai năm xa cách, khi trở về nhà ở khu vực quân đội, điều đầu tiên Đỗ Nguyệt Khê khi bước nhà là bật nức nở.
Khi thấy họ trở về, của Cao Quân ban đầu vui, nhưng nhà bắt đầu , là ai thì cũng sẽ giật .
"Cô ? Cao Quân ? Không đoàn trưởng Tưởng sẽ đến nhà ăn cơm hả?"
Đỗ Nguyệt Khê chìm trong nỗi buồn, nhịn mà trách móc: "Tất cả là tại Cao Quân! Hành lý của con mất !"
"Cái gì? Mất hành lý ?!" Mẹ của Cao Quân bịt lấy ngực, cảm thấy một cơn khí nghẹn lên , vội vàng hỏi: "Mất những gì? Sao cô sơ suất như ?"
Đỗ Nguyệt Khê cảm thấy bất công, chú ý đến vẻ mặt vui của chồng, cô cố gắng kìm nén nước mắt, phản bác: "Làm thể trách ? ôm con mang hành lý, hai vali đồ đều mất, tìm mãi mà thấy!"