Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 971: Sự táo bạo của Vân Đóa.
Cập nhật lúc: 2025-05-12 16:31:10
Lượt xem: 139
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Vân nhướng mày, mở miệng chửi ngay:
“Con nhóc ranh, nói năng còn ra vẻ lắm chuyện nữa, nói mau, đừng có vòng vo tam quốc với chị! Không nói chị gọi thẳng về nhà đấy!”
Đầu dây bên kia, Vân Đóa lập tức mất bình tĩnh, lắp ba lắp bắp:
“Cái đó... hè năm ngoái ấy, cha gọi về bảo là có người ưng rồi, sẵn sàng chi 25 vạn để ‘dẫn’ em đi…”
Vân Vân nhíu c.h.ặ.t mày, im lặng.
Cô không nói thì Vân Đóa càng trôi chảy:
“Tất nhiên em không đồng ý, hè năm ngoái em cũng không có về. Nhưng cha không phải mê cái app Tremor à? Quay video quay mấy đứa em Vân Sơn với Vân Hải, thế là có người tên là Sơn Nguyệt tìm đến. Người ta nói kiểu như Vân Sơn, Vân Hải này, ở trong nước kiếm ‘đối tượng’ chỉ năm vạn thôi.”
“Xuất ngoại thì giá hẳn tám vạn tám.”
Nhắc đến chuyện này, Vân Vân chỉ thấy buồn nôn!
Trước đây bọn họ còn chỉ làm trong vùng, về sau mấy cái clip ngắn nổi lên, cha mẹ cô ngày ngày ôm điện thoại lướt không rời tay, đến mức cô cũng suốt ngày thấy mấy cái clip kiểu [Tìm một mái ấm cho người khuyết tật], dán giá rõ ràng, bao nhiêu tuổi, tình trạng thế nào, đã từng sinh con chưa, sính lễ mấy vạn… Mà nói là sính lễ, thực chất đều ghi thêm một dòng [Giao tiền một tay, dẫn người một tay]...
Thế mà, người hỏi mua không thiếu! Lâu dần thành chuỗi làm ăn lớn luôn, c.uối cùng còn chĩa cả cái ý định đó lên đầu Vân Sơn và Vân Hải.
Chúng nó mới có 14 tuổi thôi mà!
Nhắc đến đây, Vân Đóa cũng thấy buồn nôn:
“Em lén đi tìm hiểu, lấy được thông tin của mấy đầu mối đó, rồi đi thẳng mà báo cáo luôn.”
Nhưng chuyện này có phải báo một lần là xong đâu? Cha mẹ bày đặt buôn người kiếm tiền, dù không có trung gian thì họ cũng tự tìm được cách. Vân Vân nghĩ nát óc cũng chẳng ra cách nào, ở vùng núi Nam đó đất rộng người thưa, cha mẹ lại đề phòng, ngay cả muốn dắt hai đứa nhỏ đi cũng không làm nổi.
c.uối cùng phải cắn răng mà xuống nặng tay:
“Ký túc xá em có bạn bị lừa đảo qua điện thoại, lúc em giúp bạn ấy tìm hiểu thì biết bọn lừa đảo đang giả làm bên tuyển dụng... Ban đầu em cũng tính liều mình chui vào đó...”
“Em dám à?!” Vân Vân lập tức quát lớn:
“Em học nhiều rồi não hỏng phải không? Đám làm lừa đảo đó có đứa nào tốt đâu? Chúng thậm chí không ở trong nước đâu, em mà bị lừa ra nước ngoài, ví như bên Sơn Nguyệt đó… c.h.ế.t sống còn chẳng do em quyết được ấy chứ!”
Cô ta tức đến nỗi nước mắt muốn trào ra, vừa đi vòng vòng trên con đường vắng tanh, vừa ước gì Vân Đóa ở ngay trước mặt để tẩn cho hai trận mới hả dạ!
Vân Đóa cũng sợ hết hồn:
“Chị! Chị đừng giận! Em đâu có ngu thế! Em báo án trước rồi, đợi nghe được tin công an hành động mới giả vờ đi phỏng vấn... lúc công an đến còn chưa tới lượt em mà!”
Nói thật, nghĩ lại cũng thấy sợ kh.i.ế.p!
Lúc báo án, cô chẳng ngờ vụ này lại to thế, chỉ vì từ nhỏ đã quen nghe mấy lời rơi vãi trong nhà, mấy chuyện đầu mối thế này, cô cứ vô thức chắp nối lại thành thông tin.
Thao Dang
Ai ngờ lũ đó đã chuẩn bị thu dọn sạch sẽ để ra nước ngoài rồi! Chỉ cần lệch một bước, tiền đồ cô tự tay hủy luôn rồi.
Nhưng mà... nhưng mà nếu không dám bước ra lần này, lỡ đâu lúc cô bận học, Vân Sơn với Vân Hải bị lặng lẽ đưa đi rồi, cả đời này chẳng có ngày đoàn tụ nữa!
Nghĩ lại thì sợ đấy, nhưng không hối hận!
Vân Đóa còn cố dỗ chị:
“Thật ra là em năn nỉ người ta, lúc các chú ấy đi làm án thì ghé nhà mình một chuyến, tiện thể đưa hai đứa nhỏ đi hỗ trợ điều tra…”
Nói đến đây, cô lại bật cười:
“Chị, tiền chị gửi hằng tháng em không tiêu, để dành hết đấy. Giờ em đang ở đồn công an, các chú ấy bảo vệ em kỹ lắm…”
“c.uối tuần này xong xuôi em về trường, còn hai đứa nhỏ thì tạm thời gửi vào trại trẻ mồ côi gần đó rồi.”
“Đợi nửa tháng nữa trường nghỉ hè, em đi làm thêm, em có thể nuôi được chúng nó mà!”
Dù sao ở nhà cũng chỉ ăn đói ăn no, sống ở thành phố ít ra còn có cái để mà ăn no.
“Nuôi cái đầu em ấy!” Vân Vân tức không chịu nổi:
“Em còn là sinh viên, tự lo được cho bản thân đã là tốt rồi! Đưa Vân Sơn với Vân Hải qua cho chị, chị đi hỏi mấy chỗ môi giới trong làng, xem có nơi nào nhận mấy đứa trẻ kiểu này làm việc không!”
Cô ta gả vào đây cũng hai năm rồi, mấy chỗ trung gian trong làng cũng nắm rõ. Ít nhất, người ta dẫn đi đều là chỗ làm đàng hoàng, dù cực một chút, mỗi tháng cũng có thể kiếm được mấy ngàn tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-971-su-tao-bao-cua-van-doa.html.]
Đến lúc đó, cô hoặc lão Trịnh dẫn Vân Sơn và Vân Hải đi làm chung, làm một năm cũng dành được mấy vạn, đủ tiền cho tụi nhỏ đi học tiếp.
Vân Vân có quan điểm sống rõ ràng, Vân Đóa mà chịu học, đó là có tố chất, kiểu gì cũng phải vào đại học.
Còn Vân Sơn và Vân Hải ấy à, chẳng thấy có tí thiên phú nào. Thôi thì học hành cầm chừng, kiếm cái bằng tốt nghiệp cấp ba, sau này đi làm cũng dễ hơn chút.
Dù sao lão Trịnh đối với cô ta tốt thật, nhưng vô duyên vô cớ nuôi thêm hai đứa em vợ, cái kiểu nhìn nhau bằng nửa con mắt ấy, ngày tháng sao mà dễ thở được?
Vả lại, mấy đứa còn nhỏ, chậm trễ một hai năm cũng chẳng sao.
Cô ta kể rõ kế hoạch với Vân Đóa:
“Em hỏi thử hai đứa nó, như thế có chịu không? Người ta đi làm một năm còn dành được năm, sáu vạn kia kìa. Rồi tìm chỗ học trung học hay cấp ba, lấy cái bằng tốt nghiệp là xong. Sau đó học nghề thì học nghề, đi làm thì đi làm.”
“Tự mình kiếm tiền mà tiêu, khỏi phải ngửa tay xin ai, không thì cả đời sống lưng cũng chẳng thẳng nổi, chị đây sống cũng chẳng ngẩng đầu lên nổi đâu.”
“Được mà!” Vân Đóa cũng là người thực tế! Lúc này gật đầu cái rụp.
Nhà nào sống kiểu gì, thì sống kiểu đó.
Người ta con nít mới biết đi đã có gia sư, lớp học thêm không thiếu, chuyện học là chuyện sống còn, không chậm trễ được ngày nào.
Nhà họ thì sao? Ba bốn tuổi đã biết nhóm lửa rửa chén, trong nhà không có chỗ dựa, lại không phải loại có khiếu học, không đi làm thì lấy gì mà ăn?
Thật ra bây giờ Vân Đóa có hơi hối hận, ở cái xó núi miền Nam ấy mà cày cật lực thi vào được một trường đại học, bình thường thôi, mà lúc đó ai nấy đều khen có tiền đồ.
Nhưng ra khỏi núi mới biết, thì ra sinh viên đại học giờ nhan nhản, đi xin việc chẳng có chút lợi thế nào. Mà sắp tới còn phải học thêm ba năm!
Ba năm, học phí, sinh hoạt phí, tiền trọ…
Mỗi tháng chị gửi cho 600 tệ, thêm khoản vay sinh viên với mấy công việc lặt vặt, thật sự quá mệt mỏi.
Đã thế lại chẳng thể dồn hết sức vào việc học, học bổng thì không đủ điểm, chỉ có mỗi cái trợ cấp nghèo 2000 tệ...
Lúc này Vân Đóa buột miệng hỏi:
“Chị, chị nói xem, kiểu sinh viên như em, tốt nghiệp xong thì làm được gì?”
“Em học bốn năm, sau này lương có cao hơn người ta không?”
Đừng nói mấy chuyện lý tưởng hay tương lai gì đó, cô chỉ muốn kiếm tiền, kiếm được nhiều tiền nhờ chính sức mình…
Nhưng vừa dứt lời, ngay cả Vân Vân luôn có ánh hào quang trong mắt với chữ “đại học”, cũng không thể nói ra lời.
Bởi vì, bây giờ sinh viên tìm việc, thực sự quá khốc liệt rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, c.uối cùng chỉ có thể rót bát “canh gà loãng” cho em gái:
“Chắc cũng có tác dụng đấy, chị nghe nói ở làng chồng chị có cô gái học xong đại học về khởi nghiệp, vay tiền cái một được mấy chục triệu, trồng đại cái gì đó cũng có nhà báo đến phỏng vấn…”
Đây là một thế giới mà Vân Vân hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, giờ chỉ biết xuýt xoa thở dài:
“Thấy chưa, kiểu gì cũng có thứ mà trường đại học dạy, em vẫn chưa học được thôi.”
~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Tôi từng nói có những tình tiết gây tranh cãi, chính là mấy đoạn này, mọi quan niệm đều khuyên chúng ta rằng học hành là có ích, bản thân tôi cũng thừa nhận điều đó, học hành thật sự có ích, được lợi cả đời, thậm chí đến giờ tôi vẫn đang không ngừng học hỏi thêm kiến thức mới.
Nhưng đối với một số người, cơ hội học tập, hay nói đúng hơn là đại học, bằng cấp... thực sự không bằng việc sinh tồn, thậm chí là sinh tồn có chất lượng.
Cả gia đình của Vân Vân đều thuộc kiểu đi ngược lại với những lý tưởng xã hội phổ biến. Nếu mọi người có ý kiến gì, xin hãy thảo luận một cách lý trí, đừng cãi cọ nhé.
Không hiểu, chưa từng thấy, nhưng không có nghĩa là không tồn tại.
Những gia đình kiểu như ở núi Nam, cái kiểu “kết hôn” trên Tremor ấy, thật sự có tồn tại.
Khi thảo luận, xin đừng đẩy lên tầm cao, đừng nói chuyện quốc gia đại sự.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!
~~~~~~~~~~