Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 969: Lá già cũng có giá trị.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 15:34:32
Lượt xem: 143
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Với mấy lần kinh nghiệm lẻ tẻ đi chợ mua rau, Dư Yến biết rõ, người ta bán củ cải đều c.h.ặ.t hết lá rồi. Còn mấy cái lá xanh mướt mà già khú đế, vừa dài vừa nặng thế này… cô ta mua về làm gì chứ?
Nên lập tức c.h.é.m đinh c.h.ặ.t sắt:
“Chị chỉ lấy củ, không lấy lá!”
Kiều Kiều gật đầu, ngoan ngoãn:
“Vậy thôi ạ… Thật ra lá này về trụng qua nước sôi rồi hấp làm nhân bánh bao, ngon lắm đấy chị!”
Dư Yến: …Lá thì có xanh thật, nhưng mà nó già đến cứng cả cọng rồi!
Cô ta dù không phải người thường xuyên vào bếp, nhưng cũng chẳng thiếu hiểu biết cơ bản đâu nhé! Lá già như thế, ăn sao nổi, lại còn nặng ký, 20 tệ/kg, nghĩ thôi đã thấy lỗ rồi!
Anh quay phim đứng bên cạnh thì lưỡng lự:
“Hay là… để lại lá nhỉ?”
Anh tài xế Lý nhìn cả đám hí hửng mua sắm mà ngưỡng mộ không thôi. Rồi bỗng hỏi:
“Này, mua về kiểu này, cậu không sợ vợ cậu mắng cho một trận à? Vợ mà biết mua rau không biết c.h.ặ.t lá bớt, chắc lại bảo không biết tiết kiệm ấy!”
Quá đúng luôn!
Anh quay phim lập tức tỉnh táo lại, quả quyết như tuyên thệ:
“Không! Không lấy lá!”
Kiều Kiều lại vui vẻ cười tươi rói:
“Hay quá! Tối nay ông chú Bảy định làm bánh bao, em còn chưa nặn bánh đẹp được, có nhiều lá thế này, tha hồ luyện tập!”
Cậu nhóc vui vẻ quá khiến mọi người bắt đầu thấy hơi áy náy. Chẳng lẽ… mình thực sự bỏ lỡ món ngon gì rồi?
Nhưng vừa nghe Kiều Kiều nói là để làm “giáo cụ thực hành”, đám người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi đúng rồi, cứ coi như dùng làm bài tập đi, nặn hỏng cũng không tiếc.”
Mọi người ríu rít vừa nói vừa làm, chẳng mấy chốc mấy cái bao tải, sọt lớn đều đã đầy ắp, ngay cả xe ba bánh cũng chật ních rau củ, lỉnh kỉnh khắp nơi.
Lúc này, đám người mới ngớ ra… Ủa, xe chật rồi, giờ có phải lại… đi bộ về không?!
Đang rầu rĩ chưa biết làm sao thì Kiều Kiều đã cưỡi xe phóng về sân trước.
Trong sân, Ngô Lan và thím Liên Hoa khoác áo bông cũ, bê ghế ra ngồi ngay cạnh xe. Hai người vừa chờ đám Kiều Kiều bốc hàng, vừa thò tay lôi mấy củ cải ra, “rắc” một cái là vặn gãy phần lá già.
Chuyện này chẳng có kỹ thuật gì, toàn quen làm bằng tay. Mấy người vừa làm vừa buôn chuyện, loáng cái đã gom thành một đống củ cải to tướng, lá cải thì chất lên một đống còn to hơn.
Ngô Lan nhanh tay lấy ra c.uộn dây buộc rau:
“Lá này gom lại buộc gọn luôn đi!”
Kiều Kiều lắc đầu:
“Mẹ ơi, mấy chị ấy không lấy lá đâu!”
“Hả? Sao lại không lấy? Lá già nhưng luộc sơ qua, xào với ớt hoặc làm nhân bánh bao ngon lắm mà!”
Thao Dang
Nhà khác thì không biết chứ rau nhà họ là hàng tuyển đấy, ai mà nỡ bỏ phí.
Nhưng Kiều Kiều vẫn kiên định lắc đầu:
“Chị phóng viên nói già quá không ăn, mà nặng cân nữa, không lời.”
Ngô Lan nghĩ ngợi chút rồi cũng gật đầu:
“Thế thì càng tốt, mấy lá này mà làm bánh bao ăn chắc cả tuần ấy chứ!”
Quay sang Kiều Kiều:
“Nào, con nhặt bớt lá già, lá úa đi. Tí nữa ông chú Bảy chuẩn bị nhân bánh luôn!”
Mọi người chia nhau làm việc. Mùa đông rét lạnh, nhưng sân nhà thì ấm cúng hẳn lên, không khí rôm rả vô cùng.
Đến lúc Dư Yến và mọi người xuống núi, vừa vào sân đã thấy rau củ phân loại xong xuôi, từng bao từng túi gọn gàng. Lá cải thì được rửa sạch, róc rách nước chảy trong thau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-969-la-gia-cung-co-gia-tri.html.]
Ngô Lan thấy họ về, vội từ trong nhà lôi ra mấy túi nilon to, nói với vẻ đã chuẩn bị kỹ càng:
“Về rồi hả? Tôi vừa định hỏi các cô đây, rau này phân loại rồi, có cần cho riêng từng túi không?”
“Phân riêng, phân riêng ạ!” Dư Yến vội vàng gật đầu.
“Thế thì được rồi.”
Ngô Lan nói xong, lập tức cầm d.a.o c.h.ặ.t rễ mấy cây cải thảo to oành, từng lớp lá được lột sạch, bắp cải bóng loáng, xanh mướt, giống y như mua trong siêu thị, nhìn thôi đã thấy… muốn xách về ngay lập tức!
Bắp cải ở đây quả thực quá “chắc nịch”, một túi ni lông to oành mà chỉ nhét vừa đúng… một cây!
Mà khiến Dư Yến hài lòng nhất, là bắp cải ở đây đều được lột sạch lá già rồi mới cân, y như bên kia củ cải cũng phải gạt sạch đất, gọt sạch rễ mới cho lên bàn cân vậy, cực kỳ chỉnh chu, sạch sẽ.
Ngay cả mấy bó củ cải đỏ nhỏ cũng được buộc cẩn thận, xếp vào túi lưới đỏ, nhìn mà thỏa mãn đến mức… hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng phải gật gù mãn nguyện!
“Nhà các cô làm ăn đúng là đâu ra đấy, gọn gàng sạch sẽ quá trời!” Dư Yến không kiềm được mà tấm tắc khen.
Vừa hay, từ nãy giờ không nói mấy câu, Tống Tam Thành lập tức phổng mũi tự đắc, cười hề hề khoe:
“Đó là đương nhiên rồi! Mấy thứ rau củ này bọn tôi toàn c.ung cấp cho ông chủ lớn, ngày nào cũng có xe đến tận nơi chở về tỉnh ngoài. Ban đêm nhà tôi còn phải tranh thủ dọn rau để kịp giao hàng sớm đấy!
Người ta tin tưởng, trả giá cũng cao, lá già như thế này mà còn bán được 20 tệ một cân cơ mà, không chỉnh tề cho người ta thì ngại lắm!”
Cái gì?!
Cả đám người trợn tròn mắt:
“Hai mươi tệ một cân… là giá của đám lá già rụng rách này á?!”
“Đúng mà.” Tống Tam Thành phẩy tay như chuyện đó quá đỗi bình thường:
“Củ cải ngon thì 40 tệ một cân, còn cái đám lá già ăn chẳng ra gì thì phải giảm giá chứ, đúng không? Cắt đôi ra, còn lại 20 tệ thôi mà!”
Dư Yến: …
Cô ta và anh quay phim nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong lòng như có lửa cháy hừng hực.
Mình rõ ràng từ chối rồi, giờ ngẫm lại… sao lại thấy thiệt hại ghê gớm thế này?
Nhưng mà, nghĩ kỹ thì… có gì phải hối hận đâu?
Lá già ăn được thì sao chứ? Mình không ăn không phải càng tốt à? Với 20 tệ, tất nhiên phải mua loại mới, tươi ngon, non mơn mởn chứ!
Đang tự an ủi mình, thì đúng lúc đó, điện thoại của Ngô Lan đổ chuông.
Tống Đàm tiện tay cầm lên nghe giùm, liếc mắt nhìn màn hình, thấy người gọi đến là “Vân Vân”.
Lông mày Tống Đàm khẽ nhướn lên:
“Mẹ, mẹ thân với chị Vân Vân lắm hả?”
Ngô Lan mặt tỉnh bơ:
“Cũng không thân gì. Lần trước con bé lên quảng trường tập nhảy, gặp mẹ tiện hỏi thăm thôi. Nó bảo muốn quay video cái bãi cỏ trên chỗ trại chăn nuôi đăng cho bạn bè xem.
Mẹ cũng bảo chỗ đó mùa hè mùi phân nồng lắm, giờ mùa đông đỡ rồi, không có mùi mấy, quay thì quay thôi. Có gì mà giấu đâu?”
Có thiệt không đó mẹ ơi!
Tống Đàm nhìn mẹ mà chẳng buồn vạch trần, lòng thầm nghĩ… nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, cô cũng tò mò muốn c.h.ế.t đây này!
Ngô Lan cười hì hì cầm điện thoại nói chuyện luôn:
“Alo? Quay được mà, con tính quay kiểu gì, qua đây nói chuyện với dì tí nào!”
Đầu bên kia giọng Vân Vân ríu rít đồng ý, chưa đầy mười phút sau đã thấy cô ta đeo đầy trang sức, người chưa tới nơi mà tiếng leng keng của lắc tay vòng cổ đã vang khắp sân, đúng chuẩn một cái “cây tiền di động”!
Tống Đàm nhỏ giọng nhắc mẹ:
“Mẹ nhớ nhé, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi. Lỡ chọc giận ai đó, quay ra tìm cớ trả thù thì mệt lắm!”
Ngô Lan liếc con gái một cái, ra vẻ già đời lắm rồi:
“Mẹ biết chứ! Mẹ chỉ định “tình cờ” hỏi thăm thôi, thuận tiện cho cô phóng viên Dư Yến xem thử… cái cô gái mà cô ấy nói bị bắt ở Sơn Nam ấy, mười tám tuổi dắt theo hai đứa em, có phải là con bé Vân Vân làng mình không.”