Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 966: Tự dát vàng lên mặt.

Cập nhật lúc: 2025-05-11 15:34:26
Lượt xem: 145

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dư Yến vừa định mở miệng nhận lời, nhưng Tống Đàm đã giơ tay ngăn lại:

“Đừng thế, tôi dẫn mọi người lên núi là để tiêu cơm mà. Ăn nữa tôi sợ mọi người bội thực mất!”

Dư Yến: …

Cô ta trố mắt nhìn Tống Đàm, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi:

Cô còn biết cô dẫn bọn tôi lên núi để tiêu cơm đấy à?!

Cô hỏi tôi có ăn củ cải không, là muốn g.i.ế.t người đấy à?!

Đúng là… không có chút lương tâm nào mà!

May mà đầu bếp Tưởng hiểu chuyện, nhanh nhẹn đặt cái chảo xuống, cười xòa:

“Lần đầu đến đây đúng không? Tôi mới tới hồi đầu cũng thế, ăn no căng cứng người ra, đi không nổi luôn đấy!”

Anh ta vừa nói, vừa đổ nốt chai dầu mè thơm lừng vào mẻ củ cải ngâm ớt đỏ rực. Vị cay nồng vốn đã hấp dẫn, nay lại được trộn thêm dầu mè thơm ngào ngạt, mùi hương bốc lên mà ai nghe thấy cũng phải… rụt cổ nhịn thèm!

Cô trợ lý là người đầu tiên chịu không nổi, mặt đỏ như gấc, lí nhí:

“Em… em ra cửa đứng tí cho mát đã!”

Gió lạnh bên ngoài vừa lùa qua, cái mặt đỏ bừng vì ham ăn cũng dần hạ nhiệt. Cái bụng cũng thôi réo gọi được vài phút.

Ai dè vừa đứng được chút, liền thấy mấy người lục tục cũng ra theo, hiển nhiên là tự giác rút lui khỏi vùng “kích thích giác quan”!

Dư Yến cố chống chế, giữ vững chút tôn nghiêm c.uối cùng:

“Thì có gì ghê gớm đâu, cơm nắm ấy mà, nướng cháy cạnh thì chỉ tổ đau răng chứ có gì ngon đâu!”

Anh quay phim cũng hùa vào, vẻ mặt đầy nghiêm túc như chuyên gia dinh dưỡng:

“Mấy món dưa muối, củ cải ngâm ấy, ăn nhiều đâu có tốt, hại dạ dày đấy!”

Chỉ có anh tài xế Lý là người thật thà, thở dài sườn sượt:

“Tôi chẳng sợ tốt xấu gì, chỉ thấy… nó thơm quá thôi! Ngửi mùi mà chịu không nổi ấy!”

Trong bếp, đầu bếp Tưởng nhìn đám người chen chúc đứng ngoài, lắc đầu thầm hỏi Tống Đàm:

“Bình thường cô đâu có ‘hành’ người ta kiểu này đâu mà?”

Tống Đàm nở nụ cười vô cùng thuần khiết:

“Tôi có hành ai đâu, chẳng phải đang đi dạo thì lạc lên đây thôi mà… Mà tôi có nghe nói, tòa soạn bên họ dạo này cũng lo KPI lắm, Kiều Kiều thế này, đảm bảo lên bài là hot trend luôn!”

Đúng là so với thú cưng hay mỹ thực, “giữ dáng thất bại” và “tham ăn không kiểm soát” mới là chủ đề hút view siêu cấp!

“Tôi mà không để họ trải nghiệm đủ vị ngon, về rồi họ lôi mấy thứ này lên câu view, làm sao mà chịu nổi chứ? Mấy người quanh vùng nhìn thấy thì chắc chắn không khách khí như cư dân mạng đâu!”

Đầu bếp Tưởng gật gù, hoàn toàn hiểu cái lý này. Giống y như việc lên mạng thấy người ta trúng số vài trăm triệu thì chỉ thấy vui lây, chứ nếu hàng xóm mà trúng thì kiểu gì cũng thấy… chướng mắt!

“Được rồi! Thế thì lát nữa cô lại dẫn họ ra bờ sông đi một vòng. Cho họ thấy, nhà mình không chỉ có rau củ đâu, còn có “món mặn” chờ đấy!”

Tống Đàm cười rạng rỡ, ánh mắt đầy mưu tính:

“Tôi cũng tính thế! Đường dài mới biết ngựa hay, cứ từ từ mà “dụ dỗ” mới thú vị!”

Nói được làm được, Tống Đàm vừa cầm cái cơm nắm nóng hổi giòn thơm, vừa chậm rãi dẫn đoàn người lảo đảo theo sau, hướng về khoảng đất rộng dưới chân đồi.

Bên tay trái là cơm nắm vàng ruộm, giòn xốp thơm lừng, bên trong kẹp đầy củ cải ngâm đỏ au, cắn một miếng là giòn rụm rắc rắc, mùi thơm lan tỏa khắp cả vòm miệng.

Cô còn “thiện ý” nhắc nhở:

“Đường sắp tới phải đi thêm chục phút nữa đấy. Mọi người cố gắng kiên trì chút nhé, tiêu cơm xong trưa nay mới ăn được ngon!”

Chưa đợi ai kịp trả lời, cô đã tự biên tự diễn tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-966-tu-dat-vang-len-mat.html.]

“Thật sự đấy, trưa nay có món cá kho hành siêu đỉnh luôn! Còn cả cơm cháy nữa, không ăn thì phí lắm!”

Mọi người liếc nhìn cái cơm nắm trong tay cô, rồi lại nhìn nhau… c.uối cùng, dù là cô trợ lý yếu ớt nhất cũng không nỡ mở miệng từ chối!

Không phải không muốn từ chối… mà là… thật sự nuốt nước bọt không nổi rồi!

Đợi đến lúc Tống Đàm thong thả nhai xong miếng cơm nắm c.uối cùng, trước mặt đã hiện ra một bãi lau sậy mênh m.ô.n.g, rộng thênh thang bên bờ sông.

Đã vào đông, bãi cỏ chỉ còn lác đác vài mảng xanh héo úa, mấy mầm non mới nhú từ lâu đã bị bọn bò dê lang thang gặm sạch trụi lủi, trông tiêu điều chẳng ra sao.

Lau sậy vàng úa lay lắt trong gió, kèm theo những sợi bông nhẹ bay phất phơ, gió sông ẩm lạnh thổi qua, lẫn vào khung cảnh đìu hiu này, lại có nét tiêu sơ đến lạ.

Anh quay phim thở dài lẩm bẩm:

“Chỗ này mà chụp ảnh cưới hay chụp concept chắc đẹp mê ly luôn!”

Tống Đàm cười khúc khích:

“Anh chưa thấy lúc mùa cỏ xanh đâu. Đẹp thì có đẹp, nhưng ba bước một đống phân bò, hai bước một bãi phân dê, xem cô dâu có dám mặc váy trắng ra đây chụp không!”

Anh quay phim chẳng lấy đó làm lạ:

“Cô tưởng vậy mà không phải đâu! Người ta vì chụp ảnh mà giữa mùa đông cũng dám lội xuống nước đấy, chịu khổ để có ảnh đẹp là chuyện bình thường mà. Chỉ có điều, mấy chỗ này nhìn kỹ thấy đất như được cày xới rồi, có vẻ không phải cảnh quan tự nhiên à?”

Tống Đàm gật đầu, thong thả giải thích:

“Ừ, đây là trồng cỏ đấy. Chỗ này là cỏ hoàng trúc, kia là cỏ voi ngọt, còn chỗ để trống kia chuẩn bị sang xuân sẽ trồng thêm mấy giống khác nữa.”

Mọi người vừa đi vừa ngắm nghía, ánh mắt lại dừng ở khu vực có dãy nhà thấp thấp trong khu hàng rào:

“Chỗ đó là trại nuôi bò dê à?”

“Đúng rồi,” Tống Đàm cười:

“Ở đó có chuồng nuôi, có cả khu ký túc cho công nhân, mấy dãy nhà thấp hơn là bể ủ phân. Cũng nhờ mấy cái bể đó đấy, nhà tôi mới đảm bảo rau quả sạch tuyệt đối, không có tý phân hóa học hay thuốc trừ sâu nào, toàn dùng phân hữu cơ nhà tự làm thôi!”

Đám người nghe vậy không khỏi tặc lưỡi xuýt xoa, nhưng cũng chỉ là xuýt xoa cho có. Người thật sự từng làm nông thì thừa biết, chẳng có tí phân hóa học nào mà đòi năng suất cao, chỉ có làm kỹ, chăm chút từng li từng tí thì may ra còn được chút sản lượng.

Nhưng mà, những thứ “chuyện bên trong” này, mấy người nghe tuy hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ dừng ở mức tin tưởng bề ngoài.

Quả nhiên, Dư Yến lập tức tròn mắt thán phục:

“Thật sự không hề có chút dư lượng hóa học nào sao?”

“Không có.” Tống Đàm đáp chắc nịch, vô cùng tự tin:

“Ngay cả phân bón cũng không dùng loại công nghiệp, hoàn toàn là phân ủ từ chuồng trại tự làm đấy!”

Thế là mọi người lại được dịp hỏi han thêm vài “bí quyết” làm phân hữu cơ, ai nấy nghe mà như mở mang tầm mắt, còn chưa hết trầm trồ thì ánh mắt lại vô thức chuyển sang anh thanh niên đang hì hục xúc phân trên bể ủ kia.

“Là công nhân trong làng à?”

Tống Đàm khựng lại một chút, rồi cười cười:

Thao Dang

“Không phải, đó là anh họ tôi đấy. Cũng là cử nhân đại học, ở lại quê giúp tôi làm nông luôn.”

Mọi người: …?!!

Dư Yến nhìn Tống Đàm với ánh mắt kiểu:

“Cô có sức hấp dẫn đến mức nào mà lôi được cả sinh viên tốt nghiệp về đây xúc phân thế hả?!”

Lẽ nào bây giờ xã hội cạnh tranh khốc liệt đến mức, cử nhân cũng phải về quê làm nông rồi?!

Anh quay phim thì lí nhí:

“Tôi thấy chắc chắn là vì cơm nhà cô quá ngon!”

Nhưng mà… có ngon đến đâu, người ta cũng không thể vì ăn mà từ bỏ tương lai chứ?

Đang nói dở, đột nhiên cánh cửa khu nhà mở ra, một cặp vợ chồng trung niên đi ra, rõ ràng là nghe thấy đám người nói chuyện nãy giờ, bèn cười khà khà quay sang góp lời:

“Đừng nghe Đàm Đàm mà tưởng bở! Đó là con trai tôi đấy. Nó mà ra ngoài làm ăn, có tiền chắc cũng bị người ta lừa hết! Chi bằng cứ ở nhà, làm việc cho chắc ăn, đỡ phải lo bị đời vùi dập!”

Loading...