Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 964: Ăn No Muốn Xỉu

Cập nhật lúc: 2025-05-11 15:34:21
Lượt xem: 147

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói thì nói vậy, chứ cái khoai lang khô kia tuy cứng, khó nhai, khó xé thật, nhưng… nó ngon lắm!

Ngay cả Dư Yến, người lúc nào cũng giữ gìn hình tượng chỉn chu, giờ nước miếng chảy ròng ròng cũng không chịu buông tay, cứ phải nhai cho kỳ được. Đến cô mà còn không kìm nổi, mấy người khác tất nhiên cũng ăn no căng bụng rồi mà vẫn cố nhét thêm mấy miếng!

Đến c.uối cùng, chính Ngô Lan là người hoảng hốt trước:

“Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa! Coi chừng no quá lăn ra đấy bây giờ!”

Bà vội vàng thu dọn đĩa bánh, vừa gọi Tống Đàm:

“Đàm Đàm, mau dẫn mọi người lên núi đi dạo một vòng, tiêu cơm cái đã! Trưa nay ăn muộn một chút!”

Tống Đàm gật đầu lia lịa, thấy cũng cần thiết lắm rồi, vì nhìn cái bụng tròn vo lộ rõ dưới chiếc áo len bó sát của Dư Yến mà… chẳng khác gì bà bầu ba tháng!

“Đi thôi!”

Cô nhanh chóng mặc áo lông vũ vào (mặc dù không lạnh lắm, nhưng kiểu áo mà mẹ bắt mặc thì… đành nghe lời), miệng cười nói:

“Cứ ru rú trong nhà mãi cũng không hay, ra ngoài hít thở không khí trong lành, tiêu cơm cho thoải mái nào!”

Mọi người luyến tiếc đứng dậy, bước ra cửa mà trong lòng vẫn còn quyến luyến mấy món vừa ăn xong.

Dư Yến vừa tính cầm theo cái micro, Tống Đàm vội khuyên:

“Chị đừng cầm làm gì cho mệt. Tôi có xem kênh của bên mình rồi, cũng đâu phải kiểu bản tin chính thống nghiêm túc đâu.”

“Mọi người cứ thả lỏng, quay tí phong cảnh, ăn uống vui vẻ, kiểu vậy dân mạng thích lắm. Chứ phô trương quá, khen chúng tôi lên mây, lại bị người ta chửi cho đấy!”

Dư Yến nghĩ nghĩ, đúng là nếu không trực tiếp ăn thử, nghe cái giá 20 tệ một cân ai mà không lật mặt? Thôi thì… để tự dân mạng trải nghiệm sẽ thuyết phục hơn!

Thế là cô ta dứt khoát quăng luôn micro xuống ghế. Chỉ có cô trợ lý nhanh tay gấp cái phản quang lại, vác lên vai, còn tiện tay nhét luôn micro vào túi, thấy Dư Yến nhìn qua thì cười híp mắt:

“Phòng khi cần quay cận cảnh mà chị!”

Thế là… người duy nhất phải “khổ thân” trong đoàn chính là anh quay phim, lưng vác máy, mặt đỏ bừng, thở phì phò mà vẫn phải hùng hục theo sau Tống Đàm.

Vừa đi, vừa cảm thán:

“Cảnh đẹp thì có đấy, nhưng sống kiểu này chắc chẳng ai rảnh mà đi làm nông đâu nhỉ? Mỗi ngày c.uốc đất trồng rau, đi lại xa như này cũng mệt lắm mà…”

Tống Đàm mím môi cười cười, sau đó từ tốn đáp:

“Ơ… có khi nào anh nghĩ tụi em lên núi bằng xe không? Xe ba bánh có, xe máy có, không thì leo cái con SH bản địa…”

“Còn chuyện c.uốc đất làm cỏ ấy à…”

“Không có đâu! Đều thuê người làm hết rồi, nói thật chứ mấy công việc đó ai mà kham nổi. Làm nông mà không thuê người, thì chỉ có sấp mặt chứ làm giàu làm sao nổi!”

Anh quay phim: …Ờ, thôi rồi, giờ tôi mới thấm, nghề của tôi cũng mệt chẳng kém đâu!

Mọi người đi đến lưng chừng núi, ngoái đầu nhìn xuống, thấy căn biệt thự trắng mái ngói xám ẩn hiện sau rặng trúc xanh rì, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhìn từ góc này, mọi thứ đều trở nên nhỏ xíu, tinh xảo, mang đầy vẻ lãng mạn của chốn điền viên trong tranh thủy mặc Giang Nam…

Bầu không khí bỗng dưng trở nên chua lòm:

“Nếu làm nông mà được sống kiểu này, tôi cũng muốn làm ẩn sĩ ‘nhặt cúc dưới hiên nhà’ đây!”

Tống Đàm phá lên cười:

“Rồi sẽ có cơ hội mà! Năm sau nhà rộng đất nhiều, mời mấy người lại tới chơi tiếp! Hôm nay bắt mọi người đi bộ cũng vì tốt cho sức khỏe đấy. Chứ ăn no thế kia, không vận động lại no tới tối mất!”

Rồi cô nói ra sát chiêu chí mạng với gương mặt vô tội:

“Buổi trưa nhà tôi còn có món cá kho hành, ngon lắm luôn ấy! Còn nữa, mọi người chắc ít được ăn món cơm cháy nấu bằng nồi đất đúng không? Sáng nay chắc cũng ăn thử cháo rồi nhỉ? Cái cơm cháy ấy mà, ăn kèm dưa muối, hay chấm nước cá kho, hoặc quệt thêm tí chao làm từ đậu nành nhà tôi ủ ấy…”

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa mà!!!”

Dư Yến nghe mà nước miếng suýt trào ra khỏi miệng, thật sự, hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà chưa bao giờ thấy mình… thèm ăn tới mức này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-964-an-no-muon-xiu.html.]

Cô ta cúi đầu nhìn đôi giày boot cao gót của mình, hối hận đến phát khóc:

“Biết thế hôm nay mang giày thể thao rồi tranh thủ chạy mấy vòng quanh núi cho tiêu bớt mỡ bụng!”

Hu hu hu!

Giờ phút này, Dư Yến hối hận muốn khóc, hận không để đâu cho hết cái quyết định sau khi cai sữa con liền ép cân, bữa nào cũng chỉ dám ăn nửa bát cơm!

Không ai lại không thích được khen ngợi, Tống Đàm cũng không ngoại lệ. Thấy đối phương lộ rõ sự nuối tiếc, cô còn rất nghiêm túc đưa ra lời khuyên:

“Chị đi giày cổ thấp, không có gót, thật ra chạy được mà! Nếu sợ chạy không nổi, tôi có thể gọi ‘Đại Vương’ ra giúp chị một tay.”

“Đại Vương?”

Dư Yến c.h.ế.t cũng không nhận mình là “phế vật thể lực”, chỉ đành tò mò đánh trống lảng:

Thao Dang

“Là ai đấy?”

Tống Đàm cười cười, chỉ tay về phía sau núi:

“‘Đại Vương’ là con ch.ó Kangal, thủ lĩnh của đám chó nhà tôi. Nhưng nó hiền lắm, ngoan lắm, chỉ là… nhìn hơi đáng sợ thôi. Nghe nói chị mới sinh xong, tôi sợ lỡ đâu dọa chị giật mình ảnh hưởng sức khỏe.”

Chỉ một câu nói đơn giản vậy mà Dư Yến thấy ấm lòng quá đỗi!

Nhìn xem, con gái người ta còn trẻ thế mà tâm lý chu đáo biết bao, nói chuyện có duyên, tinh tế lại biết quan tâm người khác, cảm động quá trời luôn!

Nhưng mà… càng bị khuyên thế, cô ta lại càng tò mò hơn!

“Cô đừng coi thường tôi, tôi không sợ chó đâu! Hồi nhỏ còn ước được nuôi một con mà không được đấy. Trước đây từng phỏng vấn một ông chủ, họ nuôi con Alaska, mùa hè mà không bật điều hòa cho nó là nó nằm bẹp ra khóc luôn, buồn cười lắm!”

Anh quay phim cũng hóng hớt nhập c.uộc:

“Con tôi thích mèo, hôm nay tôi quay hết lũ mèo nhà cô rồi đấy. Giờ người ta thích chủ đề “ẩm thực + thú cưng” lắm. Nếu cậu nhóc không muốn lên hình thì cho mấy con mèo lên nhé?”

Tống Đàm khoát tay:

“Không thành vấn đề. Mấy bé cưng nhà tôi nuôi hợp pháp hết, sổ tiêm phòng, giấy tờ đầy đủ. Mấy con ch.ó cũng lên sóng được, không thiếu giống đẹp đâu. ‘Đại Vương’ cũng là người ta không nuôi nổi nữa mới gửi tôi chăm đấy, còn có mấy con ch.ó nghiệp vụ về hưu nữa cơ!”

Ôi chao, thế này thì có quá trời đề tài hấp dẫn rồi còn gì!

Anh quay phim mắt sáng rỡ như sao, vội vàng hỏi:

“Thế mấy “ngôi sao” ấy ở đâu? Dẫn bọn tôi xem với!”

Tống Đàm cười thần bí:

“Không vội. Giờ chắc lũ chó còn đang loanh quanh dưới bãi cỏ ven sông rồi, ở đó bò dê nhiều, mùi hơi nồng. Mọi người vừa ăn no xong, lên núi đi dạo tí cho nhẹ bụng đã. À mà nhìn kìa, cái nhà xưởng phía trước cũng là của nhà tôi đấy, nhỏ thôi nhưng làm đủ giấy phép đàng hoàng!”

Dư Yến hứng thú hỏi ngay:

“Nhưng mà tôi nghe nói cô mới về quê từ đầu năm thôi mà? Sao nhanh thế đã dựng biệt thự, làm xưởng, bao núi bao đất làm ăn rôm rả rồi?”

“Tôi thật sự rất tò mò, dù đồ ăn nhà cô chất lượng tốt, nhưng cũng cần có thời gian tạo dựng uy tín chứ? Cô làm cách nào mà chỉ trong thời gian ngắn đã mở rộng được thị trường thế này?”

“Còn nữa, cái “vốn khởi nghiệp” đầu tiên của cô, là bắt đầu từ đâu vậy?”

Câu hỏi đúng vào trọng tâm, Tống Đàm nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt sáng lấp lánh:

“Vậy thì, chị phải về hỏi mẹ chị thôi!”

Dư Yến ngẩn người:

“Hỏi mẹ tôi?”

Tống Đàm mỉm cười đầy tự tin:

“Bởi vì, nếu đã đến mức bỏ ra từng ấy tiền để mua cá ao nhà tôi, thì chắc chắn là đã mua thử rau nhà tôi trước rồi.”

“Còn “vốn khởi nghiệp” đầu tiên của tôi ấy à… Là từ những ngày ra chợ bán rau dại tích góp được đấy!”

Loading...