Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 947: Không vui vẻ gì mấy.
Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:53:38
Lượt xem: 169
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Lôi lúc này đang trong gió lạnh ở bãi sông xúc phân bò, công việc này ngày nào cũng phải làm, cả một bãi lên men to như vậy, cách vài bữa là phải xử lý một lần. Gió thổi sụt sịt, anh ta vừa nghe điện thoại vừa hít mũi một cái, rồi thở dài:
“Thôi bỏ đi, tôi không có thời gian đâu…”
Rồi lại nói: “Tôi cũng không ngu, con gái nào mà thích nổi một thằng lúc nào cũng nồng mùi phân bò như tôi chứ! Đợi sang năm đi, sang năm tôi về nhà chăn bò rồi, lúc đó mới rảnh.”
Trương Thần: …
Không ngu nữa rồi, nhưng cũng chẳng khôn hơn mấy.
Anh ta do dự một chút, dè dặt hỏi:
“Cậu đừng có mà mượn cớ đấy, trong lòng có phải vẫn còn nhớ cái cô Phương Phương Lệ Lệ gì đó không đấy?”
“Là Lệ Lệ!” Ngô Lôi gằn giọng nhấn mạnh: “Cô ấy tên là… Chu Lệ Diệp!”
Ơ, hình như… có gì đó sai sai?
“Ờ…” Trương Thần thở phào. Rõ ràng là mùi phân bò cũng đủ để làm nghẹt mạch m.á.u não, không thì Ngô Lôi sao có thể… nhớ nhầm tên được cơ chứ?
Thế là tốt rồi, tốt rồi.
…
Còn bên này, nhà họ Tống đang chăm chú nghiên cứu lịch ngày tốt.
“Ngày nào là ngày tốt để mổ heo nhỉ?” Mổ liền năm con đó, không chọn ngày lành sao được!
Kiều Kiều ngơ ngác hỏi: “Thế mình chọn ngày tốt cho heo, hay ngày tốt cho người ạ?”
Mọi người: …
Chỉ có Tống Đàm là điềm nhiên lật sang trang tiếp theo của quyển lịch:
“Dù sao cũng là chuyện sống c.h.ế.t, hay là chọn ngày tốt cho heo đi… Để tôi xem nào.”
Kiều Kiều hài lòng gật đầu, sau đó lại hỏi:
“Vậy lúc mổ heo, nó có đau không ạ?”
Lần này đến lượt Trương Yến Bình trầm ngâm:
“Cái chân heo bự chảng ấy mà mà nó đạp trúng bụng tôi… chắc tôi đau thì đúng hơn.”
Nói xong, cả đám im lặng.
Anh ta quay đầu nhìn lại ánh mắt hoài nghi của mọi người, bỗng thấy ngượng mà phát bực:
“Sao thế hả? Dáng tôi thế này, mấy người kéo chân heo mà lại không gọi tôi à? Tôi mong còn chẳng được ấy chứ!”
Thế nhưng, việc nhà không đụng đến cái nào, ai mà chẳng biết anh ta là dạng nhìn được mà không dùng được?
c.uối cùng vẫn là Tống Đàm có lương tâm, tiếp tục điềm nhiên nói:
“Yên tâm đi, nó không đạp trúng anh đâu. Em đã hứa với Kiều Kiều rồi, lúc mổ sẽ làm sao để tụi nó không bị đau, hơn nữa, con heo 3-400 cân mà đạp anh một phát, e là chưa mổ xong anh đã phải nhập viện rồi.”
Trương Yến Bình cau mày, nhìn mọi người đầy nghi ngờ:
“Sao tôi thấy hôm nay không khí kỳ lạ thế? Mấy người đang nhắm vào tôi đấy à?”
Tần Quân bình thản lắc đầu:
“Anh nhạy cảm quá đấy… có phải dạo này không có việc gì làm, nên nghĩ linh tinh, lòng dạ cũng nhỏ nhen hẳn không?”
“Còn bảo không nhắm vào tôi!” Trương Yến Bình lập tức trừng mắt, ánh nhìn đầy phẫn nộ.
Tần Quân ngừng một chút:
“Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ thuận miệng nói vài câu thôi, chắc mọi người nghe hiểu sai ý…”
Lúc này, Kiều Kiều bỗng phá tan mọi thứ, nói lớn:
“Em biết rồi, thầy Tần buồn là vì mẹ của anh ấy hỏi: Sau Tết Dương lịch, có phải trường sẽ cho nghỉ đông không?”
Trương Yến Bình: …
Sau đó cười phá lên đầy ác ý:
“Hahahaha đúng rồi đấy! Năm nay cậu phải về nhà ăn Tết mà! Này, thật lòng hỏi một câu: nhà hàng nhà cậu vẫn nhận đặt cơm tất niên chứ?”
Tần Quân mặt không biểu cảm:
“Không nhận đặt tất niên, nhưng chiều mùng Một bắt đầu mở cửa lại.”
Trương Yến Bình tặc lưỡi lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-947-khong-vui-ve-gi-may.html.]
Thảm! Quá thảm luôn…
“Không phải tôi nói chứ, cậu bịa chuyện cũng ra dáng lắm đấy. Nhất định phải có biên chế mới được à? Cái lớp học mở miễn phí mà cậu dạy online ấy, tôi thấy tiềm năng lắm mà!”
Tần Quân chẳng buồn hé răng.
Khóa học online mở rộng thì làm ở nhà cũng được, mà một khi anh ta ở nhà, thì thời gian rảnh tất nhiên là phải ra giúp việc ở quán ăn nhà mình rồi!
Thế mà cái ông to xác đen nhẻm trước mặt đây, không những có thể dắt cha mẹ đến ăn sát trư thái, mà đến Tết cũng chỉ cần về nhà dăm ba hôm…
Thử hỏi ai mà không cay chứ?!
Đáng sợ nhất chính là: người bên cạnh sống thoải mái hơn mình!
Anh ta cũng hừ lạnh một tiếng, đ.â.m lại không chút khách khí:
“Sao? Anh vui lắm hả? Thế năm sau định thi công chức cấp tỉnh hay cấp quốc gia đây? Mà không thì cưới đại đi, tôi làm phù rể cho.”
Trương Yến Bình: …… Anh em là phải c.h.é.m nhau một đao vậy à?!
Đang xỉa xói qua lại thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe rền rĩ, ngay sau đó một bóng người quen thuộc thở hổn hển chạy vào sân.
Là Tiểu Trương!
Chỉ thấy hai má anh ta đỏ bừng, thần sắc hớn hở:
“Thím ơi! Vợ cháu sinh rồi!”
“Trời ơi!” Ngô Lan lập tức chạy lại, kích động hỏi:
“Sinh con trai hay con gái?”
“Con gái! Là con gái đó!” Tiểu Trương cười toe toét không ngậm được miệng:
“Sáng sớm nay sinh, giờ người nhà đang trông. Cháu qua hỏi thím có thể lấy mấy con cá rô đem về không ạ!”
Tất nhiên là có chứ!
Ngô Lan vội gọi:
“Đàm Đàm! Đàm Đàm! Mau dẫn cha con lấy lưới đi bắt mấy con cá rô mang về cho cậu ấy…”
Hồi trước lúc đánh cá, bà đã đoán chắc nhà Tiểu Trương sắp có con trong năm nay, nên đã bảo giữ riêng cho nhà anh ta vài con cá rô. Mùa đông này, sinh con rồi tẩm bổ bằng cá nóng hổi thì còn gì bằng!
Đúng là căn bệnh chung của người trung niên, hễ nghe có trẻ con chào đời là đi đứng cũng không nổi. Ngô Lan cũng vậy, lúc này kích động nhìn Tiểu Trương:
“Để thím lấy thêm cho cháu ít gạo nữa. Gạo nhà mình thơm lắm, đem về cho mẹ bé ăn cho vui… Mà này, sao sinh sớm thế?”
Đúng là vậy!
Tiểu Trương mừng đến phát rồ, giờ lại đang đúng lúc cần chia sẻ, nói ra một thôi một hồi:
“Đúng là sinh sớm đấy ạ! Bác sĩ nói dự sinh là c.uối tháng, tức là c.uối tháng 11 âm lịch ấy. Không ngờ bé lại ra sớm những mười ngày…”
Vừa nói vừa thao thao bất tuyệt:
“Cháu mấy ngày này chắc không kịp đi lấy hàng đâu, nếu có gói nào gấp, nhờ Tống Đàm chạy xe giúp cháu mang ra trấn nhé, cháu phát miễn phí cho mọi người luôn…”
“Được được được!” Dù gì chào đón sinh mệnh mới luôn là chuyện vui. Cả sân rộn ràng tiếng cười nói. Tống Đàm xách lưới ra cửa còn hỏi:
“Khi nào làm tiệc mừng đấy?”
Tiểu Trương rõ ràng đã có tính toán sẵn:
“Mùa đông lạnh lắm, vợ tôi ngồi cữ kỹ thêm chút. Không làm đầy tháng nữa, trực tiếp làm tiệc thôi nôi.”
Theo phong tục ở địa phương, đầy tháng hay thôi nôi chọn một trong hai mà làm tiệc là được. Vậy nên Ngô Lan càng thêm ưng ý chàng trai này:
“Vợ cháu lấy được cháu là có phúc, tính toán đâu vào đấy thế này… Tiểu Trương à, có rảnh thì ghé nhà chơi nhiều vào, không cứ gì đến lấy hàng.”
Bà tiện tay chỉ vào mấy anh chàng còn độc thân trong sân:
“Nhìn đi, nhìn đi, cả cái đám trong sân với Ngô Lôi ngoài trại bò ấy, có ai có mảnh tình vắt vai đâu!”
“Thím không ép phải cưới gấp, nhưng nhà thì toàn mấy thanh niên độc thân… Cháu rảnh chỉ dạy mấy đứa nó cách yêu đương, tìm bạn gái với!”
Nói đến đây, Ngô Lan bỗng lo lắng thật sự:
Thao Dang
“Hay là thế này đi, Tết này làng trên xóm dưới người ta tụ tập đông lắm. Yến Bình, thầy Tần, hai đứa nhớ đi dạo nhiều lên nhé, thím hỏi xem có ai có người thân, giới thiệu cho hai đứa làm quen…”
Nói xong lại cẩn thận dặn thêm:
“Phải tách ra mà đi nhé, một đứa trắng bóc một đứa đen nhẻm, đi cùng nhau trông như cái gì ấy (*)… Tết nhất rồi, không vui mắt chút nào!”
(*) Một trắng một đen đi cùng nhau, theo mấy ní thì đó trông như cái gì nào? – Hắc Bạch Vô Thường hay Hắc Bạch Song Sát??? – Lời Editor.