Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 941: Bán được kem dưỡng tay.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:53:25
Lượt xem: 170

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Kiều Kiều nói xong, bí thư Tiểu Chúc thấy phòng livestream bỗng nhiên im phăng phắc, không một dòng bình luận nào hiện lên.

Ủa? Bị đứng hình rồi à?

Cô vội vàng dí sát vào xem livestream của Kiều Kiều, không khỏi lo lắng: “Sao vậy? Không hiện bình luận nữa à?”

Ngay giây sau đó, chỉ nghe thấy Trương Yến Bình ở đầu dây bên kia hét toáng lên: “Đừng lo bình luận nữa, lo mà canh doanh số đi!”

Câu nói như thể mở ra một phong ấn nào đó, lập tức cả sân bãi rộng lớn vang lên tiếng leng keng inh ỏi không dứt, xen lẫn cả tiếng lác đác của tín hiệu bị giật. c.uối cùng thì dòng bình luận cũng bắt đầu bùng nổ trở lại:

[Hahahaha tôi với mẹ tôi đều mua được rồi! Dùng địa chỉ của bà ngoại tôi nha!]

[Muốn khóc quá! Rình rập phòng livestream nửa năm nay rồi, mấy cái đắt không dám mua, c.uối cùng cũng có món mua được!]

[A a a mua được rồi hahaha vui c.h.ế.t mất!]

[Hehehe tranh thủ chộp liền... mà mấy cô ở cơ quan chưa kịp phản ứng hahaha!]

[Khóc mất, tôi đã bảo leo lên tháp tín hiệu rồi mà không chịu nghe, giờ bị đứng hình luôn?]

[Tôi cũng vậy, khóc cạn nước mắt! Muốn đập cái router ghê...]

[Nghe tôi nè, dùng máy tính bảng đi, livestream trên tablet hình như nhanh hơn điện thoại một chút đó.]

[Xác nhận nhé, máy tính bảng với máy tính đều nhanh hơn, xem trên điện thoại thì lời của streamer sẽ chậm một nhịp.]

[Không thể nào không thể nào, 10 vạn suất mà vẫn có người không mua được? Nhìn chằm chằm trang thanh toán mà ngơ ngác.]

[Đáng ghét a a a a a!!]

[Mua được rồi mua được rồi! Vui quá! Mãn nguyện luôn!]

[Khoan đã, lúc nãy hình như streamer định nói gì thì phải?]

Bí thư Tiểu Chúc đang nhìn dòng bình luận: …

Không có gì để nói đâu, chẳng qua là thiếu kinh nghiệm livestream thôi, lần trước trang bán hàng bị đứng tưởng là trục trặc, lần này không thấy bình luận lại tưởng là lỗi kỹ thuật nữa...

Aiya! Sao không nhớ ra chứ? Kiều Kiều livestream bán hàng lần nào cũng như vậy mà, lúc tranh mua thì ai rảnh mà gõ bình luận!

Phía sau họ, những túi màu đen đã được đóng gói cẩn thận chất đống như núi, đang được các anh shipper khệ nệ bưng đi liên tục.

Máy in đơn ở bên này “zì zì zì zì” in ra nhãn hàng, xé xuống một cái “pặc!” là dán liền! Sau đó gọn gàng ném vào thùng lớn bên cạnh.

Ba ông chủ hãng chuyển phát nhanh quấn c.h.ặ.t quần áo chống rét, chỉ dán tên công ty lên từng thùng, dán nhãn xong vứt hàng vào thùng, động tác liền mạch không chút chần chừ, còn hơi kích động nữa chứ, gió lạnh thổi cho mũi sụt sịt cũng không màng...

Thật sự là một đơn hàng siêu khủng.

Bí thư Tiểu Chúc cầm điện thoại lên lần lượt quay cho mọi người xem: “Sở dĩ lần này kéo dài vậy cũng là vì muốn sau khi mở bán sẽ lập tức giao hàng, cho nên mới đóng gói sẵn từ trước.”

Cô cười tươi: “Mọi người ơi, tối nay dán nhãn xong là sẽ chuyển vào thành phố để phát hàng, nên tôi sẽ kết thúc livestream ở đây, lát nữa còn phải phụ dán nhãn nữa!”

Sau đó cô dựng điện thoại lên, lùi lại hai bước rồi trịnh trọng cúi đầu chào mọi người: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, sau này chúng tôi làm kinh doanh ở nông thôn, không có lợi thế như nhà Kiều Kiều đâu…”

Cô ta đi một hướng khác với Kiều Kiều, nên cách đối đãi với fan đương nhiên cũng không giống. Lần khai trương đầu tiên thành công rực rỡ, tất nhiên phải để fan cảm nhận được sự chân thành của mình.

Đây không chỉ là vì tương lai của làng, mà còn là vì chính cô.

Ngay lúc này, bí thư Tiểu Chúc trịnh trọng cam kết:

“Chỉ cần tôi còn ở đây, hàng hóa bán ra ở đây không dám nói là tốt nhất, nhưng nhất định là đáng đồng tiền bát gạo nhất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-941-ban-duoc-kem-duong-tay.html.]

“Cảm ơn mọi người!”

Nói xong, không để ai có cơ hội bàn luận thêm, cô trực tiếp tắt livestream, cố giữ nhiệt độ ở mức cao nhất.

Không hiểu sao fan hâm mộ lại cảm thấy xúc động dâng trào, bèn ùn ùn đổ dồn hết cảm xúc đó về phía Kiều Kiều.

Mà Kiều Kiều thì lại là chú thợ nhỏ biết làm việc siêu chăm chỉ!

Chỉ nghe cậu cũng nói theo: “Các bạn nhỏ, vậy tôi cũng không livestream nữa. Trời lạnh quá, tôi đi phụ mọi người dán nhãn cho nhanh hơn nhé…”

Cậu thậm chí còn hơi phiền muộn: “Có ba hãng chuyển phát nhanh lận, chia nhau mỗi hãng một tiếng à?”

Không biết từ lúc nào, anh Tiểu Trương đã lái xe tới, thấy tình hình thế liền xắn tay áo lên nhập c.uộc:

“Đến đây đến đây, ba người mình mỗi người phụ trách một hãng chuyển phát, tôi cũng vào giúp một tay.”

Đợt làm ăn lớn lần này thì lỡ mất rồi, nhưng ngày thường cũng đâu phải nhỏ gì! Toàn là dân thị trấn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp. Giúp một tay, chuyện nhỏ không cần tính toán.

Hơn nữa, hôm nay hàng hoá toàn là “một đơn một gói”, “một gói một địa chỉ”, không có chuyện nhầm lẫn đâu. Anh ta kéo cái ghế ngồi xuống, mấy nhân viên hãng “Lộ Lộ Thông” đang không có ai giúp cũng thở phào nhẹ nhõm!

Còn ở dưới chân núi, Điền Điềm, người đã chính thức đi làm, mở laptop ra: “Tống Đàm, tôi gửi cô một tài liệu, tình hình sinh trưởng mỗi ngày của dâu tây, hình ảnh, rồi một số điểm tôi quan sát được, tất cả đều ở trong này.”

“À đúng rồi, có bao nhiêu quả non, cha mẹ tôi cũng đã đếm kỹ rồi. Mỗi ngày đều sẽ ghi lại, đợi đến lúc chín sẽ dễ tính số lượng.”

Tống Đàm sửng sốt: “Cô đếm luôn cả số quả à?”

Đám quả đó giờ chắc cũng chỉ to cỡ trứng c.h.i.m cút thôi mà?

Điền Điềm nghiêm túc đáp: “Tôi không rõ dâu của nhà cô bán giá bao nhiêu, nhưng hai giống dâu này tôi tra trên mạng rồi, một quả ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi tệ đúng không?”

“Hai mươi tệ đâu có nhỏ, nên đương nhiên không thể qua loa được, nếu giữa chừng phải tỉa bớt quả, cha mẹ tôi sẽ ghi lại để tôi báo lại cho cô.”

Tất cả đều là tiền đó! Đã nhận lương của người ta thì phải làm đến nơi đến chốn, không để ai bắt bẻ được. Không nhờ có tinh thần như vậy, một cô gái nông thôn bình thường như cô sao có thể nổi bật lên?

Xem tiếp tài liệu, chỉ thấy 300 cây dâu gửi qua đều được đánh số, hình ảnh phát triển của từng cây và số lượng quả đều được ghi chép rõ ràng.

Điền Điềm còn nói: “Hiện giờ trong nhà kính quản lý chưa tiện, mấy việc này nếu làm được thì cứ tiện tay làm thôi, chỉ là hơi lặt vặt một chút.”

“Sau này nếu quy mô tôi phụ trách lớn hơn thật, thì chắc không kham nổi nữa, phải thuê người, à, trên núi bên cô có cần kiểm tra kiểu này không?”

Tống Đàm: …

Không hiểu sao cô bỗng nhớ tới Trương Yến Bình vẫn còn đang ở trên núi.

Tức là, họ hàng nhà mình, thật sự không ai tỉ mỉ được vậy sao?

Thao Dang

Giáo sư Tống thì lại cười vui vẻ: “Làm tốt lắm, làm rất tốt. Đối với việc nhân giống giống cây trồng thì phải tỉ mỉ tới mức này mới được. Có không ít sinh viên học bài bản mà còn chưa làm được như vậy đâu… Aiya, cô bé này, sớm biết thì nên học nông nghiệp ấy chứ!”

Nhưng cũng chưa chắc là không biết làm, chỉ là nhiều người chẳng buồn để tâm thôi.

Mà Điền Điềm lại chẳng thấy phiền vì những chuyện nhỏ nhặt, cha mẹ cô bảo sao làm vậy. Nếu không phải đang sống ở làng nhỏ, thì bất kỳ cơ sở sản xuất nào cũng thiếu người như cô!

Điền Điềm mỉm cười, gò má ngăm đen hiện rõ lúm đồng tiền: “Giáo sư Tống, thầy đừng chọc em nữa. Dù có học thì chắc em cũng chọn học thú y thôi.”

Ngành nông nghiệp thì… kiếm được bao nhiêu chứ!

Còn thú y, cùng lắm không làm gì thì vô làm ở phòng khám thú cưng cũng nhẹ nhàng.

Giáo sư Tống bật cười ha ha: “Học gì cũng được, tuổi này nếu còn dư sức thì tự học lấy cái chứng chỉ cũng tốt.”

Giờ thì có thể chưa dùng tới, nhưng biết đâu sau này gặp chuyện quan trọng, cần đến nó làm “chiếc chìa khoá mở cửa” thì sao?

Loading...