Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 766: Bán hạt dẻ kiếm được tiền không?
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:36:35
Lượt xem: 129
Trương Yến Bình nhìn con số hơn mười vạn người đang xem livestream lúc này, trong lòng vừa mơ hồ vừa có chút vui sướng:
Mình cũng có khiếu làm streamer à?
Nhưng ngay sau đó, đám bình luận đã khiến anh ta tỉnh mộng.
[Anh ơi, nhường máy quay ra một chút đi, tôi muốn xem cần câu của anh ta được không?]
[Anh ơi, hay anh xoay camera đi, tôi muốn ngắm cái ao nhà anh... Đẹp quá trời!]
[Anh ơi nhìn kìa, chỗ bụi cỏ bên kia hình như có con vịt đang đẻ trứng thì phải?]
[Trời ạ, trứng vịt mà ngâm nước là dễ hỏng lắm, anh ơi hay anh bán mấy quả trứng vịt như thế đi? Tôi từng xem thầy giáo Kiều Kiều livestream, chắc tôi biết cách muối trứng đó.]
[Anh ơi, thầy giáo Kiều Kiều nhà mình đâu rồi? Không phải anh nói đang lên núi hái hạt dẻ sao?]
[Anh ơi...]
[Anh ơi...]
Tiếng gọi "anh ơi" vang lên dồn dập khiến Trương Yến Bình cảm thấy tuyệt vọng: Cái thế giới chỉ biết nhìn mặt mà đánh giá người khác này!
Từ khi làn da anh ta đen sạm rồi người lại rắn chắc lên, trừ người nhà của Tống Đàm ra, chẳng ai dám đùa với anh ta nữa!
Anh ta lau mặt một cái, rồi xoay máy quay qua: "Được rồi, được rồi, tôi dẫn mọi người đi xem hạt dẻ đây..."
Vốn dĩ anh ta còn định nghĩ ra mấy câu nói để quảng bá bán hàng một chút, nhưng nhìn phản ứng này... Thôi, cứ giao cho Kiều Kiều vậy.
...
Kiều Kiều lúc này đang ở trên núi, vui vẻ đẩy chiếc máy nhặt quả thần kỳ cùng người trong thôn, đẩy tới đâu là lăn hạt dẻ đầy giỏ tới đó!
Không xa là tiếng trò chuyện của mấy ông chú bà thím.
"Đừng nói chứ, sao hồi trước lại không có cái đồ này nhỉ? Tròn xoe thế này, lăn một vòng là hạt dẻ rụng xuống hết trơn."
"Đúng vậy! Hồi trước đi nhặt hạt dẻ trên núi mệt lắm, xong về đau lưng c.h.ế.t đi được."
"Đồ nhà các bác chỉ lăn được thôi. Bác coi cái kẹp của tôi này, tay cầm còn điều chỉnh được độ dài ngắn nữa, mà cũng nhẹ lắm... Dùng cái này kẹp hạt dẻ trong vỏ thích cực kỳ!"
"Ừm! Trước kia toàn phải dùng kìm gắp với kéo. Dùng kéo thì phải cúi gập lưng, còn dùng kìm thì nặng nề, mà kiểu gì chẳng được hai tiếng là tay phồng rộp hết, đeo găng tay cũng không ăn thua..."
"Vườn hạt dẻ của nhà Ngô Lan bé tí thế này, chúng ta đông người vậy, chắc hôm nay làm là xong thôi. Vài bữa nữa tôi hỏi bà ấy xem còn cần cái dụng cụ này nữa không, không thì tôi mượn về dùng."
"Ối giời, đúng là ý tưởng lớn gặp nhau, tôi cũng định hỏi đây. Nhà tôi có cái vườn cũ hơn hai mươi mẫu, mấy năm nay đi làm công chẳng ngó ngàng gì tới, năm nay cũng muốn dọn dẹp lại xem sao."
"Ơ thế bác cũng định bán hạt dẻ à? Chồng bác chẳng phải không có nhà sao? Cái này một bao cả trăm cân, bác khiêng nổi không đấy?"
"Không bán đâu! Ai mà bán cái này chứ, giờ chợ búa chẳng ai thu mua nữa, mà giá cũng thấp lắm, chỉ có hơn hai tệ một cân, còn phải chọn loại đẹp mới được giá..."
Nhắc đến hạt dẻ, mọi người cũng đầy tâm trạng.
Thứ này kiếm được tiền không á? Chắc chắn là kiếm được, không thì sao dân địa phương lại trồng nhiều thế chứ?
Nhưng nông dân nào phải kẻ ngốc, hạt dẻ cũng phải ghép cành, bón phân, còn phải chăm sóc nữa. Làm quần quật cả năm trời, mỗi mẫu ruộng cũng chỉ kiếm được ngàn tệ, mà đấy còn chưa tính chi phí đầu vào đấy nhé!
So với việc đi làm công, nếu có điều kiện ra ngoài làm việc thì kiếm tiền rõ ràng nhàn hơn nhiều.
Như mấy người hôm nay đến giúp đỡ đây, người thì mới đi làm công về, người thì người nhà còn chưa đi làm về cơ mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-766-ban-hat-de-kiem-duoc-tien-khong.html.]
Thế nên, nói đến bán hạt dẻ, chẳng ai muốn dính vào cả.
Hạt dẻ lại không như mấy loại quả khác, hái xong là bán được ngay đâu. Phải đập, phải bóc, xong rồi còn phải lựa chọn, c.uối cùng cũng không trữ được lâu, nhặt xong cả trăm cân thì lại phải vác cả bao to đến chợ bán...
Mấy năm trước giao thông còn khó khăn, nông dân kiếm được tí tiền quả thực toàn là mồ hôi nước mắt mà ra!
Đã thế hôm nay người đến làm lại toàn những nhà chỉ có một người ở nhà. Thứ này không có người phụ một tay, vác cả bao to cả trăm cân thì... thà thôi đi còn hơn.
Cũng chính vì vậy mà chẳng ai quá mong mỏi kiếm được tiền từ hạt dẻ, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ, không khí nhẹ nhõm vô cùng.
"Tôi không bán đâu, chỉ là rảnh rỗi lên núi dạo chơi thôi. Được cả trăm cân ấy chứ, phơi một ít, xào một ít rồi bỏ vào tủ đông, đến Tết nhà có khách thì còn có đồ ăn vặt nữa."
"Ôi chà, ý hay đấy! Nếu thím không bán hạt dẻ thì tôi cũng đến ruộng nhà thím gom cả trăm cân về nhé? Nhà tôi cũng có hạt dẻ nhưng trồng xen với cây chè, muốn nhặt được thì tốn công lắm!"
"Được thôi! Để lát nữa chúng ta hỏi Ngô Lan thử, nếu cái dụng cụ đó mượn được thì mượn xài tạm, nếu không đắt thì sang năm ta cũng mua một cái."
Mọi người cười nói rôm rả, nhưng tay vẫn làm không ngừng, từng sọt từng sọt hạt dẻ dần dần đầy ắp. Đến khi có người đội mũ bảo hiểm đứng xa xa hô lớn:
"Đừng qua bên này nữa! Ở đây vẫn đang đập hạt dẻ đấy, cẩn thận hạt dẻ bay trúng đầu đấy!"
Kiều Kiều ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy vui vẻ lạ kỳ.
...
Chính lúc này, Trương Yến Bình lên núi.
Không may lắm, anh ta vừa tìm được Kiều Kiều thì Ngô Lôi và chú Trương cũng phóng xe ba bánh tới nơi.
Thao Dang
Cùng là anh em họ nhưng Trương Yến Bình thì trông có vẻ rắn rỏi mà thực chất chẳng muốn làm gì nặng nhọc, bây giờ lại ôm đủ thứ việc lặt vặt của cửa hàng online, thảnh thơi mà vờ như bận rộn khắp núi đồi.
Còn Ngô Lôi thì sao? Dù chia tay bạn gái rồi nhưng giấc mộng gom đủ tiền đặt cọc của anh ta vẫn chưa tan biến.
Thế nên, trong khi Trương Yến Bình đang trò chuyện với Kiều Kiều, Ngô Lôi đứng bên cạnh với ánh mắt đầy ghen tị, xách trên tay cái sọt nặng trịch. Anh ta còn phải cẩn thận kẻo gai hạt dẻ xuyên qua kẽ sọt mà đ.â.m vào người...
Cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt của Ngô Lôi, Trương Yến Bình: …
Anh ta thở dài: "Haiz, Kiều Kiều à, chị em đúng là keo kiệt quá rồi. Anh làm cả tháng mà lương chỉ có hai ngàn tệ thôi, bao giờ mới tăng lên ba ngàn đây chứ!"
"Anh tuy không làm việc nặng nhưng công sức bỏ ra đâu có ít, còn thức đêm làm việc nữa đấy!"
Ngô Lôi nghe vậy khựng lại: … Hình như cũng đúng.
Anh ta nhận lương cao hơn thì làm thêm chút việc là hợp lý. Với lại bây giờ không phải hái rau mang bán, công việc đồng áng cứ tối là kết thúc, buổi tối anh ta vẫn có thể chơi game được mấy tiếng nữa.
Nghĩ vậy, Ngô Lôi vui vẻ xách sọt leo lên xe.
Chiếc xe ba bánh nổ máy phành phạch rồi chạy đi, còn Trương Yến Bình đang đắc ý thì thấy Kiều Kiều nhìn anh ta với vẻ tủi thân:
"Anh Yến Bình, chị gái em không hề keo kiệt chút nào..."
Trương Yến Bình: … Đập được bên này thì bên kia lại nổi lên! Anh ta biết làm sao đây? Đành vội vàng xin lỗi:
"Anh sai rồi, anh chỉ đùa thôi mà. Nhưng Kiều Kiều à, em thật sự nghĩ chị em không keo kiệt sao? Được rồi được rồi, anh không nói nữa! Nào, điện thoại đây, các bạn nhỏ của em còn chưa thấy cảnh hái hạt dẻ bao giờ đâu nhỉ? Nào, dạy cho bọn họ chút gì đi!"
"À, đúng rồi!" Kiều Kiều bấy giờ mới sực nhớ ra, nhanh chóng nhận lấy chiếc micro trên tay Trương Yến Bình rồi kẹp vào cổ áo.
Đợi xong xuôi, cậu mới cầm điện thoại, hướng ống kính về phía cây hạt dẻ cao lớn nhất giữa vườn:
"Các bạn nhỏ ơi, hôm nay chúng ta sẽ học kiến thức mới nhé! Nhìn này, đây chính là vườn hạt dẻ nhà tôi đấy!"
"Cây to nhất ở giữa có phải cao bằng tòa nhà ba tầng không? Đó là cây dại đấy, bây giờ vẫn chưa chín đâu. Đến khi chín rồi thì hạt dẻ của nó sẽ nhỏ xíu thôi, nhưng lại rất thơm!"