Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 748: Nhất định phải có một người sao?
Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:20:00
Lượt xem: 153
Giống như con trai của chú Bảy sao?!
Dì cả nghe vậy mà huyết áp vọt lên cao!
Con trai của chú Bảy, bà còn lạ gì đâu! Thằng bé từ ngày đi biên cương, cưới vợ sinh con đến giờ cũng mấy chục năm, mà về nhà được có hai lần!
Làm khổ chú Bảy đến giờ phải dựa vào Tống Đàm để dưỡng già đấy!
Nhà họ thì chỉ có mỗi đứa con là Yến Bình, nếu mà cũng mười mấy năm chẳng gặp được mặt, thế chẳng phải khóc c.h.ế.t à!
Người đàn ông nãy giờ im lặng là dượng cả, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
“Thôi thôi thôi! Con nó không muốn thi công chức thì thôi kệ nó đi! Nhà cửa cũng có rồi, sau này mình mua thêm cái cửa hàng mặt tiền nữa, để dành thêm ít tiền dưỡng già, đừng làm gánh nặng cho tụi nó... thế chẳng phải quá tốt rồi sao?”
Nghĩ sang hướng khác, dượng cả bỗng thấy hài lòng hẳn: “Bà coi, mấy người trong chợ đầu mối kìa, có ai học đại học đâu, người thì lông bông cả ngày, kẻ thì tụ tập đánh bài với đám bạn trên lầu... Như Yến Bình con mình vậy là tốt lắm rồi!”
“Nó còn tự đậu vào trường đại học trọng điểm nữa! Hồi trước còn giúp mình tìm nguồn hàng, làm ăn khấm khá lên hẳn! Thằng bé cũng không hút thuốc, không nhậu nhẹt, càng không chơi bời lêu lổng!”
“Bà cứ suốt ngày ép nó thi công chức, thi biên chế, làm nó phát khùng lên bây giờ!”
Người hiền lành như dượng cả mà nổi nóng cũng là chuyện hiếm có. Dì cả sững người, rồi cũng lập tức cao giọng đáp lại:
“Cái gì mà tôi suốt ngày ép chứ? Ông chẳng phải còn mơ nó làm quan lớn đấy thôi!”
Vừa nói ra câu đó, hai vợ chồng đều im bặt.
Tống Đàm: ...
Cô khẽ đưa mắt cảm ơn bí thư Tiểu Chúc, đúng là lời của Trương Yến Bình như giọt nước tràn ly, nhưng chính những lời khơi mào trước đó của bí thư Tiểu Chúc mới là mồi lửa khiến mọi chuyện bùng nổ.
Dù sao thì, nỗ lực của mọi người cũng không uổng phí, thần kinh căng thẳng của Trương Yến Bình cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nhân cơ hội này, Tống Đàm tranh thủ chốt hạ một câu để dì cả yên lòng:
“Dì ơi, trang trại nhà con là công ty đăng ký hẳn hoi đó, anh Yến Bình làm việc ở đây là có chức vụ đàng hoàng mà...”
Đăng ký thì đúng là đăng ký, nhưng thực chất chỉ là cái vỏ thôi.
Chức vụ thì có, nhưng hiện tại chủ yếu làm chăm sóc khách hàng.
Nhưng mà, mấy chuyện này đâu có quan trọng!
“Hơn nữa, con nghe nói thành phố chuẩn bị làm đường nhựa về làng mình rồi, ngân sách cũng rót về rồi đấy ạ!”
Có hay không thì cô cũng không biết, nhưng mà cứ mạnh miệng nói trước cái đã.
“Đến lúc đó, từ nhà con lên thành phố, lái xe chỉ mất khoảng một tiếng, cô tính xem, từ khu mới của thành phố tới chợ đầu mối nhà mình, lỡ mà kẹt xe thì cũng mất cỡ bốn năm chục phút rồi đúng không?”
“Làm ở chỗ con không bị kẹt xe, cũng chỉ thêm có hai mươi phút thôi mà.”
Thực ra thì, dù không kẹt xe thì từ khu mới đến chợ đầu mối cũng chỉ mất bốn mươi phút thôi, dù sao cũng là thành phố nhỏ mà! Nhưng Tống Đàm cứ ăn nói kiểu “chém gió” thế này, dì cả nghe vào lại cảm thấy chênh lệch chẳng đáng là bao.
Còn chuyện đến thành phố rồi có kẹt xe không thì... đó lại là chuyện khác.
Dượng cả thường xuyên lái xe đi giao hàng nên khá nhạy với thời gian. Nghe vậy ông ngầm liếc mắt nhìn Tống Đàm, cuối cùng cũng chẳng buồn lên tiếng.
Bên này, Tống Đàm tiếp tục màn c.h.é.m gió của mình:
“Còn nữa nha dì! Hồi đầu dì muốn con dẫn anh Yến Bình qua đây làm việc, chẳng phải cũng vì lo anh ấy ở nhà cả ngày không vận động, không tốt cho sức khỏe sao?”
“Giờ dì coi thử đi, người anh ấy giờ rắn rỏi, khỏe mạnh cỡ nào! Nếu mà đi làm ở chỗ khác, liệu có được ăn ngon ngủ ngon như ở đây không?”
“Hơn nữa, mình là người nhà mà, sau này nếu anh Yến Bình không muốn làm nữa thì hôm nay nói nghỉ, ngày mai về nhà liền, con cũng không làm khó gì đâu. Tính ra thì anh ấy vừa có lương, vừa khỏe mạnh, còn giúp đỡ nhà con nữa, muốn đi là đi... Dì ơi, chẳng lẽ dì chê nhà con nhỏ quá ạ?”
Á...
Dì cả còn biết nói gì nữa đây?
Dì cả cả đời chưa từng bước chân vào chốn công sở, nào hiểu được mấy chiêu trò của đám “tư bản” này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-748-nhat-dinh-phai-co-mot-nguoi-sao.html.]
Nghĩ tới nghĩ lui, dì bắt đầu cảm thấy công việc này có khi người ngoài còn không có cơ hội ấy chứ!
Nếu đã vậy...
Dì cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị:
“Yến Bình, con không thi công chức thì thôi... nhưng mà con cũng hai ba chục tuổi rồi, chuyện riêng của con cũng nên lo lắng đi chứ... Sao hả? Con tính khi nào mới tới nhà người ta mà ra mắt đây?”
Trương Yến Bình: ...
Cứ nhất định phải có một người sao?
...
Sự không cam tâm của dì cả cả chẳng mấy chốc đã tan biến trong làn hương thơm ngào ngạt của mâm cơm đầy ắp trước mặt.
Hôm nay là ngày lễ, lão Tiền được nghỉ từ sớm. Sáu giờ chiều, khi xuống núi, ông vừa vặn đến nơi để cùng ông chú Bảy chuẩn bị bữa tối cho nhà họ Tống.
Tối nay có tới hơn ba mươi người ăn cơm, cái bàn tròn lớn trong phòng ăn lần đầu tiên bị lấp đầy kín mít. Còn chiếc mâm xoay ở giữa cũng chất đầy các món ăn đủ loại.
Trứng xào ớt xanh, cà tím kho tàu, cá xào cà chua xanh, tôm sông xào hành, canh cá chép hầm trong vắt, rắc thêm chút rau mùi và húng quế thơm phức. Rồi còn món đậu đũa xào với t.hịt kho nấu nhừ, cắt hạt lựu, xào thơm phưng phức vô cùng đưa cơm.
Tất cả đều là thành quả của ông chú Bảy, mang phong cách giản dị, đậm chất cơm nhà mà cực kỳ bắt cơm.
Còn lão Tiền thì lần đầu được dùng nguyên liệu ngon đến vậy, phấn khích không kiềm chế nổi, trổ hết tài nghệ, làm sao để giữ trọn hương vị nguyên bản của món ăn!
Ớt xanh nướng xém cạnh, cải trắng xào tỏi thơm nức, trứng xào cà chua, bí đỏ nhồi nếp ngọt bùi thơm mát, dưa già hầm t.hịt ngấm đẫm nước sốt, bí đỏ kho đậm đà rưới dầu mè dậy mùi quyến rũ, khổ qua xào thanh thanh xanh mướt… Cuối cùng thêm một nồi canh tuyết nhĩ ngọt lành.
Một bên là món thanh đạm, giữ nguyên vị tươi ngon của nguyên liệu, một bên là món đậm đà, cực kỳ bắt cơm.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm mọi người hoa cả mắt, đũa vừa giơ lên liền không biết nên gắp món nào trước.
Đừng thấy món nhiều mà tưởng dư dả, người ăn cũng đâu kém cạnh gì. Thế nên hôm nay mâm cơm vẫn chất đầy trong những cái thau inox to bự.
Mà chẳng ai cảm thấy như vậy là thiếu trang trọng, ngược lại, ai nấy đều bưng chén cơm trong tay, hận không thể mọc thêm một cái dạ dày để ăn thêm cho thỏa!
Trương Yến Bình cũng ăn đến nỗi chẳng buồn ngẩng đầu, vừa nhai vừa nói với Ngô Phương, người đang chỉ lo xúc cơm mà chẳng nói được câu nào:
Thao Dang
“Mẹ à! Mẹ nói thử xem, giờ mà con đi làm công việc gì mới có được bữa cơm thế này?”
Ngô Phương miệng đầy cơm, chỉ “ưm ưm a a” qua loa mấy tiếng, rồi nhanh như chớp vươn đũa gắp ngay miếng cá cuối cùng!
Trương Hồng sững sờ: …!!! Nhiều món vậy mà sao cứ phải giành đúng miếng cá của mình chứ?
Trương Yến Bình vẫn chưa từ bỏ ý định, vội vàng gắp qua loa một miếng khổ qua cho cha mình, chẳng buồn để tâm:
“Cha à, cha cứ nói thử coi, cơm ở nhà Tống Đàm có ngon không? Con mà ngày nào cũng được ăn thế này thì tốt quá!”
Trương Hồng nhìn miếng khổ qua mà ông vốn không ưa nổi, thấy màu xanh tươi mát hấp dẫn kia, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhét vào miệng.
Ơ?! Sao khổ qua mà cũng ngon thế này!
Ông vội vàng vươn đũa gắp liền mấy miếng, quên bẵng cả việc trả lời con trai.
Còn cô hai Tống Hồng Mai thì than thở:
“Sao mà ngon thế chứ! Sao còn ngon hơn cả hồi Tết Thanh Minh và Đoan Ngọ nữa! Ăn một bữa mà phí quá chừng!”
Nhưng miệng thì than mà tay thì không ngừng gắp, bởi chẳng ai ở bàn này buồn nghe cô hai nói gì cả.
Nếu không tranh thủ ăn thêm chút nữa thì chắc chắn chẳng có cơ hội để đóng hộp mang về đâu.
Ngược lại, Ngô Lôi trước bữa ăn còn tranh thủ chụp ngay một bức ảnh gửi cho mẹ mình:
[Mẹ ơi, tối nay tụi con ăn mấy món này nè! Mẹ coi đi, không tới đúng là uổng quá!]
Giờ đây anh ta đang ăn đến nỗi chẳng giữ nổi hình tượng, trong khi chiếc điện thoại bên cạnh thì rung bần bật không ngừng.
Đó chính là sự quan tâm và yêu thương đến từ dì của anh ta đấy!