Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 746: Nhận rõ hiện thực.
Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:19:56
Lượt xem: 180
Trương Yến Bình nhíu c.h.ặ.t mày bước ra từ bếp, ban đầu định lên tiếng phản đối chút xíu, ai ngờ vừa thấy bộ dạng của anh ta, Ngô Phương đã hét lên một tiếng kinh hãi:
“Má ơi!”
Rồi lùi hẳn hai bước!
Hành động này khiến cả nhà đều sững sờ.
Một lúc lâu sau, Ngô Phương mới định thần lại dưới ánh mắt đầy tổn thương của Trương Yến Bình, không thể tin nổi mà hỏi:
“Yến Bình, sao bây giờ trông con thành ra thế này?”
Trương Yến Bình theo bản năng sờ sờ mặt mình, sau đó nghi ngờ nhìn bà:
“Mẹ à, chẳng lẽ vì con không thi công chức mà mẹ thấy con chẳng ra gì sao? Con đâu phải tự nhiên biến thành thế này, hồi ở nhà không phải cũng vậy à?”
“Sao mà giống được?”
Ngô Phương bực bội chẳng nói nên lời:
“Ở nhà tuy con cũng đen, cũng to con, nhưng nhìn vẫn hiền lành cơ mà. Giờ con nhìn lại mình xem, đen nhẻm lại còn cơ bắp cuồn cuộn thế này! Con muốn thi công chức mà trông như vậy thì chỗ nào dám nhận con chứ?”
Ngô Phương là người hiểu chuyện, từ xưa đến nay có nghe nói cán bộ nhà nước nào trông như dân xã hội đen đâu!
Dù bà đã đeo kính lọc rất dày, giờ cũng khó mà nhìn ra được.
Trương Yến Bình vốn còn đang buồn bực, nghe xong câu đó, suýt chút nữa bật cười!
Anh ta khó khăn lắm mới nhịn được, rồi lại cố gắng bày ra vẻ mặt vừa tủi thân vừa hung dữ:
“Mẹ ơi, con cũng không muốn đâu. Cái này chẳng phải là mẹ với cha di truyền cho con sao? Con biết làm gì giờ?”
Ngô Lan đứng bên cạnh cũng thấy lạ lắm:
“Đúng rồi! Yến Bình giờ trông cứng cáp khỏe mạnh đấy thôi, sao chị lại bảo nó thay đổi nhiều? Hai mẹ con chị thường xuyên gọi video mà chẳng nhận ra à?”
“Trong video trông nó đâu có đen và dữ thế này đâu! Da dẻ sáng sủa hơn nhiều.” Ngô Phương ấm ức giải thích.
Bà đâu ngờ rằng, video gọi điện tự động bật filter làm mịn da, dù chỉ chỉnh nhẹ thôi nhưng cũng đủ làm các đường nét cứng cáp của Trương Yến Bình mềm mại và trắng sáng hơn một chút.
Lúc này, Trương Hồng thấy sắc mặt mẹ con họ đều không ổn, vội vàng nói chen vào:
“Con trai mà, đen tí thì sao đâu, ông nội nó ngày xưa cũng đen thui mà, bẩm sinh thế rồi… Nào nào, Yến Bình, lại đây phụ cha bê trái cây.”
Vừa nói vừa an ủi:
“Yến Bình à, thi không đậu công chức thì thôi, giờ người ta đều bảo thi công chức khó lắm…”
“Cha à…” Trương Yến Bình cảm động lắm, trong nhà mà có một người đứng về phía anh ta là anh ta đã…
“Nghe nói muốn đậu thì phải cực kỳ nỗ lực mới được… Con cứ suy nghĩ kỹ đi, cha với mẹ cũng chẳng mong con kiếm được nhiều tiền gì đâu, quan trọng là ổn định! Ăn cơm nhà nước mới tốt, sau này tìm người yêu cũng dễ hơn.”
Trương Yến Bình: …
Anh ta vội thu lại cảm động vừa dâng lên, mặt lạnh băng:
“Cha ơi, cha đừng nói nữa, nhà mình làm gì có gen ăn cơm Nhà nước đâu, nếu không thì cha nhìn đi, ông nội, ông cố của con, có ai làm cán bộ thôn được đâu?”
Trương Hồng: … Đau lòng quá!
Hai cha con chẳng nói gì thêm, lặng lẽ bê trái cây.
Vừa mới dọn dẹp xong, đã thấy Tống Hồng Mai xách giỏ cùng một đống túi nhựa vui vẻ trở về, chưa vào tới cửa mà từ xa đã nghe thấy tiếng cười mãn nguyện:
“Ngô Lan à, nhà cô trồng rau tốt thật đấy, rau muống đang non mơn mởn, chị ngắt một bó mang về xào cho tươi ngon.”
Thứ này để lâu không được, Tống Hồng Mai tính tiết kiệm cũng chẳng muốn phí phạm nên mới cắt ít thôi.
“Còn cả rau dền nữa, đây là rau dền dại nhỉ? Phía dưới già cả rồi, chị chỉ ngắt phần ngọn thôi, tối mai nướng bánh rau dền ăn mới ngon.”
Vừa nói vừa lẩm bẩm tính toán: “Lửa để nhỏ, nướng từ từ để vỏ ngoài giòn mà bên trong mềm mới ngon cơ.”
Tống Đàm lặng lẽ nghe mà thắc mắc quay sang hỏi ông chú Bảy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-746-nhan-ro-hien-thuc.html.]
“Năm nay con chưa ăn bánh rau dền lần nào đấy ạ!”
Ông chú Bảy chẳng thèm để ý, hừ một tiếng đầy kiêu ngạo:
“Chứ bánh cà chua con ăn chưa đủ à?”
Tống Đàm im re ngay.
Cô hai lại mở một túi nhựa ra:
“Nhà cô trồng ớt cay thật đấy! Chị bứt có mấy quả thôi mà giờ đầu ngón tay còn nóng rát đây này.”
“À phải rồi, mấy con c.h.ó ngoài vườn là mấy Bảo đấy hả? Khôn quá đi mất, chị đi tới đâu chúng nó theo tới đấy, cứ như sợ chị trộm đồ không bằng.”
Cô hai vừa nói vừa thỏa mãn ngắm mớ rau trong tay, rõ ràng là đã tính sẵn thực đơn cho cả tuần tới rồi.
Chuyện khác không nói, chỉ riêng hai quả dưa chuột già, to đùng, vàng óng trong túi kia, hầm t.hịt là đủ ăn mấy bữa rồi ấy chứ!
Còn cả hũ tương nữa, ôi chao, mười cân một hũ mà có hẳn hai hũ rưỡi. Dù sao thì tương lá tía tô cũng không còn nhiều lắm, nhưng mà cô hai vẫn thấy hài lòng lắm rồi.
Loại tương đậu này có thêm ớt, hương vị đậm đà cực kỳ! Đợi hôm nào đi siêu thị lại mua thêm ít cần tây, cọng cần tây xào với đậu đũa, lá cần tây băm nhỏ xào chung với tương đậu, ăn với cơm thì ngon phải biết!
Ngược lại, Tống Hữu Đức nghe mà không vừa lòng:
"Đại Mai à, con cũng đâu phải không kiếm được tiền, sao giờ còn keo kiệt thế này? Về quê mà cứ như đi lấy hàng về bán vậy."
Theo lý mà nói thì sáng nào bà cũng bán bánh trứng, trông thì bình thường thôi, nhưng chắc kiếm cũng không ít đâu nhỉ? Sao cái thói này vẫn không đổi vậy?
Nghe vậy, chàng rể Chu Quân lên tiếng:
"Cha à, tính Đại Mai vẫn thế mà... À đúng rồi, dạo này thời tiết mát mẻ rồi, cha có muốn lên thành phố chơi vài hôm không? Nho trong siêu thị dạo này ngon lắm ạ!"
Tống Hữu Đức hừ một tiếng:
"Phải đợi tới tám giờ rưỡi siêu thị mở cửa chứ gì?"
Rõ ràng là ông quá hiểu tính vợ chồng nhà này rồi.
Ngay lúc đó, cậu cháu ngoại lớn Chu Lệnh Kỳ xách theo bình nước to tướng đi tới:
"Cha ơi, cha có mang theo bình nước không? Con thấy trà giải nhiệt nhà cậu ngon lắm! Con muốn rót một bình mang về."
Thao Dang
Tống Hữu Đức: …
Người ta thường nói gì nhỉ? Không phải người một nhà thì chẳng vào chung một cửa!
Bên này trò chuyện rôm rả, bên kia Ngô Lan cũng không thiên vị ai, liền lấy ra mấy túi ni lông:
"Cơm còn phải đợi hơn nửa tiếng nữa, tranh thủ lúc này thì chị với anh rể Trương Hồng ra ruộng xem thử đi, thích rau gì thì cứ hái."
Ngô Phương lại không để ý chuyện rau cỏ, mà nhỏ giọng hỏi:
"Yến Bình quen cô gái kia ở đâu thế? Lần này chị đặc biệt mang theo cả thùng xoài đó, giờ mấy cô gái trẻ đều thích ăn xoài mà, lát nữa em nhắc Yến Bình mang qua biếu người ta nhé!"
Rồi lại thở dài:
"Cái thằng Yến Bình này, càng lớn càng không đáng tin. Quen bạn gái mà còn chẳng biết người ta thích ăn gì. Chị còn chuẩn bị cả hộp trái cây khô nữa cơ!"
Ngô Lan thầm nghĩ, đúng thế thật! Bình thường Yến Bình nói năng hoạt bát, mà khi yêu lại cứ như chẳng yêu gì. Giục hoài mà nó cũng không chịu đi gặp người ta...
Bác sĩ Tiểu Quách nhà người ta thì tốt như thế! Không nhanh chân lên thì lại giống như Điền Điềm, đến cuối cùng cũng chẳng thành được gì.
Bà còn đang định tiếp lời thì thấy Tống Đàm đi tới:
"Dì cả, dì qua nếm thử mấy loại tương nhà con xem, thích loại nào con gói thêm cho dì."
Ngô Lan khựng lại một chút, chẳng phải tương đã đóng hũ sẵn rồi sao? Nhưng nhìn sắc mặt Tống Đàm, bà ngẫm nghĩ rồi cũng giục Ngô Phương đi theo.
Lúc này, Tống Đàm tranh thủ nói luôn:
"Dì cả à, hay là đừng bắt anh Yến Bình thi công chức nữa nhé, anh ấy chẳng thích đi làm chút nào đâu."
Dì cả chẳng mấy bận tâm:
"Người trẻ thì biết cái gì? Lương công chức tuy thấp một chút nhưng rảnh rỗi, nói ra cũng dễ nghe… Sau này cưới vợ còn có thời gian chăm lo cho gia đình, thế chẳng tốt sao?"