Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 745: Suy nghĩ của Điền Điềm.
Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:19:53
Lượt xem: 165
Chính vì có suy nghĩ này nên Điền Điềm càng tỏ ra chân thành hơn:
“Cả bao này tôi đã chia sẵn rồi, mỗi gói 10 cân, tổng cộng 4 gói hạt dẻ non.”
Hạt dẻ khi chưa chín mà chỉ cần bóc lớp vỏ gai bên ngoài thì rất nhanh sẽ già đi, mất đi vị ngọt mềm tươi mới.
Vì vậy, muốn ăn được hạt dẻ non ngon lành thì nhất định phải giữ nguyên lớp vỏ gai.
Nhưng làm vậy thì 10 cân sẽ thành một gói khá to. Bây giờ lại mang cả bao lớn như thế đến đây, Điền Điềm có chút ngại ngùng:
“Tôi vốn định tự gửi đi, nhưng mà phí ship ở trấn đắt quá... Tôi nghĩ nhà mình ngày nào cũng gửi hàng, chắc có giá ưu đãi gì đấy, để tôi trả tiền gửi nhé...”
“Có mà, có mà!” Ngô Lan nghe nãy giờ, lúc này vội vàng lên tiếng: “Phí ship bên nhà dì rẻ lắm, cháu mang nhiều hạt dẻ thế rồi, đừng nhắc đến chuyện tiền nong nữa.”
Nói rồi còn khách sáo thêm một câu quen miệng:
“Cháu xem này, đến chơi thôi là được rồi, còn mang theo nhiều đồ thế này! Tất cả đều là cháu tự lên núi hái à?”
Điền Điềm gật đầu: “Sáng sớm trời khá mát, cháu liền cầm cây trúc đi hái thêm một ít ạ.”
Cô ấy nói nhẹ nhàng như không có gì, nhưng Ngô Lan thì hiểu rõ, Điền Điềm từng kể nhà cô trồng cây hạt dẻ trên đồi trà. Cách trồng này tuy tiết kiệm diện tích nhưng lại cực kỳ vất vả.
Hạt dẻ sau khi bị đập rơi xuống thì phải dùng kẹp gắp lửa mà lom khom cúi người nhặt trong lùm chè... Muỗi thì nhiều, mà hạt dẻ dưới tán cây chè lại khó nhìn thấy nên dễ bị gai đ.â.m vào tay, cộng thêm không gian bức bối, oi nóng...
Nếu tính ra, đống hạt dẻ lớn thế này, nói đắt tiền thì chắc chắn không bằng nhà họ.
Nhưng tấm lòng này thì lại vô cùng quý giá.
Lúc này, giáo sư Tống đã vui mừng ra mặt: “Ôi, sao lại ngại thế này…”
Nhưng tay thì thoải mái nhận ngay: “Tôi lại đúng là thích ăn loại non này nhất.”
Nói rồi, ông lấy kéo ra, chọn ngay một quả to nhất.
Lớp vỏ gai xanh biếc được kéo cắt ra, lộ ra bên trong những hạt dẻ non trắng sữa. Sau đó, giáo sư Tống tiếp tục lột bỏ lớp vỏ mềm dày bên ngoài cùng lớp màng bên trong, làm lộ ra nhân hạt dẻ vàng ươm.
Nhẹ nhàng cắn một miếng, nhân hạt dẻ non liền phát ra tiếng "rắc" giòn tan trong miệng, theo sau là vị ngọt ngào thấm đẫm từng đầu lưỡi.
Giáo sư Tống vô cùng thỏa mãn.
Ngô Lan thì lại quan tâm hỏi: “Cháu bán trứng trà sao rồi?”
“Vẫn tốt lắm ạ.” Điền Điềm cười nói: “Ngày nào cũng bán sạch, mỗi tháng chắc kiếm được mấy chục ngàn ấy chứ.”
Quan trọng là, vốn bỏ ra rất ít!
Trước kia một ngày bán ba bốn trăm quả trứng gà, từ sau lần bà lão tố giác vụ hoa anh túc hôm trước, không ít người trẻ tuổi nghe tiếng tìm đến mua, mỗi ngày ít nhất cũng bán được 300 quả đấy!
Nghĩ đến đây, trong lòng Điền Điềm lại tràn đầy biết ơn:
“Tống Đàm, cảm ơn cô nha!”
Tống Đàm xua tay: “Đừng cứ nhớ mãi chuyện đó nữa, gói gia vị của nhà tôi bán cho ai mà chẳng bán? Dù sao giá cũng như nhau thôi.”
“Cô kiếm được tiền nhờ nó thì đó là bản lĩnh của cô.”
Điền Điềm không nói gì thêm, nhưng trong lòng cô ấy hiểu rõ, hàng nhà Tống Đàm bán trên mạng toàn phải canh giờ tranh mua, thế mà lần nào cô ấy cũng mua được.
Người ta chỉ đơn giản dùng cách này để giúp mình thôi.
Cũng chính vì vậy, Điền Điềm đã âm thầm quyết định, bán thêm hai tháng nữa là cô ấy sẽ nghỉ.
Tình cảm của người khác là để cứu nguy, chứ không phải cơ hội để làm giàu mãi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì liền nghe Tống Đàm hỏi:
“Nhà tôi sắp hết nguyên liệu ướp trứng trà rồi, lượng gia vị này chắc cũng chỉ đủ bán đến tháng 11 thôi. Sau đó cô định làm gì chưa?”
Điền Điềm đã có kế hoạch từ trước, bán đến tháng 11 là cô ấy đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô ấy bắt đầu từ tháng 8, bán đến tháng 11 là tròn 3 tháng, cũng đủ kiếm được tầm 100 ngàn tệ!
Số tiền này đủ để giúp gia đình trả nợ, khiến cha mẹ yên tâm, còn bao gồm cả học phí và sinh hoạt phí của Điền Dã nữa...
Cô ấy chỉ ngạc nhiên đôi chút, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng bình thản: “Tháng 11 là tốt lắm rồi, đến lúc đó tôi không còn lo lắng gì nữa, làm gì cũng được hết.”
Cô cười thoải mái nói tiếp: “Đến lúc đó nhà cô có việc gì thì nhớ gọi tôi nha!”
Một cô gái như thế, ai mà không quý cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-745-suy-nghi-cua-dien-diem.html.]
Tống Đàm cầu còn không được.
Ngô Lan nhận lấy hạt dẻ xong thì cũng không quên mang ra hai hũ tương dưa hấu nhà mình bỏ vào tay Điền Điềm:
"Đây đây, đây là tương dưa hấu nhà dì tự làm đấy. Năm nay nắng tốt, phơi chừng một tháng là thành, cháu cầm hai cân về thử đi."
Nhà họ định bán mấy hũ tương này, nên mỗi hũ chỉ chừng một cân.
Điền Điềm càng thêm ngại ngùng: "Dì à..."
Chưa kịp nói xong, đã nghe Ngô Lan bảo tiếp:
"Điền Điềm à, đừng cứ ru rú ở nhà mãi. Hôm nay hiếm lắm mới không phải bán hàng, đi lên núi chơi một chuyến đi?"
Giọng bà như có ý gì khác: "Tiểu Tôn hôm nay cũng tan ca sớm đấy."
Thao Dang
Mặt Điền Điềm thoáng chốc đỏ bừng.
Nhưng cô không né tránh, chỉ thoải mái nhận lấy hũ tương dưa hấu rồi đáp: "Cảm ơn dì, cháu đi ngay đây."
...
Ngô Lan đoán không sai.
Chị cả của bà, Ngô Phương nói sẽ tới vào buổi tối, nhưng bà chị chồng thì mới mười giờ sáng đã tới rồi!
Vừa đến nơi, việc đầu tiên là chạy ngay ra vườn rau dạo một vòng, trở về với gương mặt vô cùng hài lòng.
Sau đó, bà ấy nhìn thấy mấy miếng t.hịt lớn mà ông chú Bảy đang cầm trên tay.
Trời ơi, đau lòng c.h.ế.t mất!
Cô hai chẳng còn cách nào, đành giả vờ như không thấy, quay đầu lôi mấy cái hũ trong túi ra:
"Ngô Lan à, đừng dùng mấy cái lọ nhà cô mà đựng tương nữa, mấy cái đó để bán mà. Dùng hũ nhà chị đi, chị mang theo rồi."
"Được thôi!"
Ngô Lan sớm đã đoán được bà chị chồng này thế nào, giờ lại hỏi thêm:
"Chị mang theo mấy cái thế? Nhà tôi có ba loại tương lận, loại nào cũng ngon cực kỳ."
Khoản này thì Tống Hồng Mai rất chắc cú. Bà ôm mấy cái hũ ra bày lên bàn:
"Xem này! Vừa khéo ba cái!"
Tống Đàm vừa trông thấy đã không nhịn được cười phá lên:
"Cô hai à, cái hũ này của cô cũng to quá đấy nhỉ!"
...
Đến sáu giờ chiều, ánh tà dương nhuộm vàng cả bầu trời phía tây. Lúc này, chị cả Ngô Phương và anh rể Trương Hồng cũng vừa lái chiếc xe tải nhỏ của nhà họ đỗ lại trong sân.
Chị cả thường xuyên giao tiếp với các đầu mối bán buôn từ khắp nơi nên giọng nói lúc nào cũng to rõ:
"Ôi trời ơi, tối nay người ta mang quà tới quá trời, chậm chậm rì rì mãi đến gần năm giờ chúng tôi mới xuất phát được, tôi còn sợ không kịp về ăn cơm tối cơ đấy!"
Vừa nói, bà vừa hối thúc chồng dỡ từng sọt hoa quả từ trên xe xuống.
Ngô Lan đứng ngẩn ra nhìn cảnh đó, rồi vội nhào tới ngăn lại:
"Chị làm gì thế này? Không phải bảo mang ít hoa quả xấu mã, bán không được thôi sao?"
Thế này là sao chứ… đây mà là loại bán không được á?
"… Mà còn mang nhiều thế này, chị không sợ hết tiền à?"
Nhiều thật, từng sọt nhựa lớn chất thành ba hàng cao ngất.
Ngô Phương cười xòa:
"Khách sáo gì chứ! Yến Bình ở nhà ăn em chực uống chực không chịu làm gì mấy tháng nay, chị mang thêm chút trái cây thì có là gì đâu?"
Trương Yến Bình vừa từ trong bếp bước ra thì nghe được nửa câu sau, lập tức không hài lòng:
"Mẹ! Con nào có ăn không ngồi rồi đâu chứ! Sao mẹ lại nói con vậy?"
Dạo này anh ta siêng năng lắm mà!