Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 744: Không đủ cố gắng.

Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:19:51
Lượt xem: 168

Trương Yến Bình vẻ mặt phức tạp:

"Đàm Đàm, nhìn em thế này là biết chưa từng nếm trải khổ cực của cha mẹ rồi."

"Trong mắt mẹ anh, chỉ cần anh học hành chăm chỉ thì thi công chức hay biên chế kiểu gì cũng đậu. Nếu không đậu, vậy chắc chắn là do anh chưa đủ cố gắng."

Nghe vậy, Tống Đàm chẳng biết nên nói gì.

Thời buổi này, thi công chức hay biên chế đâu phải cứ cố gắng là được.

"Cho nên..." Trương Yến Bình chán nản xoa mặt mình: "Chỉ cần anh còn trông giống người bình thường thì mẹ anh sẽ không thấy anh có vấn đề gì cả."

"Nhưng vấn đề là, ai muốn thi công chức hay biên chế chứ? Anh chẳng có tí chí hướng nào cả, chỉ muốn sống qua ngày thôi không được à?"

Vẻ mặt khổ sở của anh ta trông hệt như vai phản diện trong phim truyền hình sắp cầm d.a.o c.h.é.m người vậy.

May mà Tống Đàm không sợ.

Vả lại, dạo này anh Yến Bình cũng thực sự rất nỗ lực rồi, cô liền an ủi:

"Anh cũng đừng lo, nói không chừng khi dì nhìn thấy bộ dạng này của anh lại tự động bỏ cuộc đấy."

"Chuyện này lại liên quan đến một vấn đề khác rồi." Lúc này Trương Yến Bình mới lộ ra mục đích thật sự.

"Đàm Đàm, mẹ anh bây giờ cứ nghĩ anh thích bác sĩ Tiểu Quách. Em thân với mẹ anh, liệu có thể thương lượng với bà, nhờ bà đừng vạch trần được không? Dù sao thì anh thực sự ngại lắm... Đổi lại, sau này anh giúp bác sĩ ấy bán thuốc, không lấy một đồng hoa hồng nào luôn."

Nói đến chuyện hè vừa rồi bán thuốc kiếm hoa hồng, thì số tiền đó cũng không nhỏ đâu.

Khách của bác sĩ Quách đông thì đông thật, nhưng năm nay kim anh tử lại được mùa, cô ấy một lòng muốn dành dụm tiền mua nhà nên càng chăm chỉ làm việc.

So với khách của cô ấy, khách bên chỗ Trương Yến Bình còn hào phóng hơn nhiều. Chỉ cần thuốc có hiệu quả thì mối làm ăn cứ gọi là tới tấp không ngừng.

Nếu không thì lần trước mẹ của bác sĩ Quách đến, nghe anh ta nói những lời đó sao lại không tức giận được chứ? Thực ra thì quan hệ kinh tế lúc nào cũng bền c.h.ặ.t hơn mọi mối quan hệ khác mà.

Tống Đàm cũng ngạc nhiên: "Anh Yến Bình, bỏ hoa hồng mà anh cũng nỡ à?"

Trương Yến Bình vội bổ sung:

"Ý anh là trong thời gian giả vờ này thôi, sau này vẫn phải tính lại đàng hoàng."

Đàm Đàm quả thực đúng là người mang lại may mắn cho anh ta!

Dạo này tuy có hơi khổ, nhưng đúng là kiếm được không ít tiền, cũng chẳng kém bao nhiêu so với hồi trước chạy khắp nơi bán hàng kiếm sống.

Hơn nữa, công việc bên này còn nhàn hơn, chẳng cần phải lo chuyện hậu mãi.

Tính ra thì... thi công chức, biên chế gì đó có bằng được sống rảnh rang mà vẫn kiếm được tiền thoải mái không?

Kiều Kiều đứng bên cạnh nghe lén nãy giờ, thấy anh Yến Bình nhíu mày than thở thì tò mò hỏi:

"Thi công chức, biên chế là gì thế? Em cũng thi được à?"

Tống Đàm cười đáp:

"Thi công chức, biên chế là đi làm quan thôi. Em đương nhiên cũng thi được chứ! Nhưng phải học lên đại học đã nhé."

Kiều Kiều "à" một tiếng, vì bây giờ cậu nhóc mới học lớp năm mà.

Dù vậy, Kiều Kiều lại là đứa trẻ dễ thỏa mãn, rất nhanh đã vui vẻ lắc đầu:

"Em cũng chẳng cần thi đâu, tuy chưa làm quan nhưng giờ em đã đi làm rồi mà."

Trương Yến Bình tròn mắt: "Khi nào em đi làm thế? Livestream à?"

Kiều Kiều chớp mắt: "Em làm việc ở nhà, chị gái mỗi ngày trả em 50 tệ, một tháng có 1500 tệ đấy! Đây chính là lương của em khi đi làm mà."

Tống Đàm giật thót mình.

Cô chợt nhớ ra, hồi đầu lừa Kiều Kiều làm việc là để nuôi mấy chú cún, thế nên cô gần như chưa từng trả tiền cho cậu nhóc...

Khụ, thôi thì, cứ coi như đi làm là đi làm đi! Tháng sau nhất định phải nhớ trả lương cho nhóc con mới được.

Mà Kiều Kiều vẫn đang đắc ý khoe khoang:

"Với lại em có hai công việc cơ!"

"Em còn phải dạy các bạn nhỏ học đủ thứ kiến thức nữa. Thầy Tần bảo đây là việc làm thêm của em, cũng kiếm được kha khá tiền."

Nói đến đây, cậu nhóc bỗng lộ vẻ thương hại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-744-khong-du-co-gang.html.]

"Không giống anh Yến Bình. Anh lớn thế này rồi mà còn bị mẹ giục thi công chức, biên chế, đúng là chẳng ra gì!"

Trương Yến Bình: …

"Giỏi lắm, Tống Kiều Kiều! 1500 tệ mà đã vênh mặt lên rồi hả? Anh mà không khoe ra tiền lương 2500 của mình thì em còn chẳng biết thế nào là thua cuộc!"

Nói xong, anh ta đứng phắt dậy, giật lấy cái muôi trên tay Kiều Kiều:

"Tránh ra, em nói mấy lời chọc anh không vui rồi, hôm nay tiền lương của em để anh kiếm luôn!"

"Không được không được!" Kiều Kiều lập tức phản đối.

Còn Tống Đàm thì nhíu mày, người ngả ra sau mà cảnh báo:

"Hai người coi chừng đấy, cái muôi còn dính đầy nước sốt kìa..."

Đang rôm rả nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe máy ngoài sân.

Tống Đàm bước ra xem thì thấy đó là Điền Điềm, người đã lâu không gặp.

So với trước đây, làn da cô ấy đen sạm hơn nhiều, nhưng nụ cười trên mặt thì vẫn rạng rỡ và chân thành. Nhìn cô ấy, người ta không kìm được mà cũng muốn mỉm cười theo.

"Tống Đàm!"

Cô ấy lớn tiếng gọi rồi quay sang giáo sư Tống và học trò của ông, cảm kích nói:

"Thầy Tống, em trai em vừa thi tháng xong, môn tiếng Anh được 129 điểm đấy ạ!"

"Ôi chà, không tệ chút nào."

Giáo sư Tống vốn rất quý cậu nhóc Điền Dã, thật thà chất phác, chỉ biết lẳng lặng làm việc. Nghe vậy, ông nhìn sang học trò của mình rồi dặn dò Điền Điềm:

"Đến kỳ nghỉ nếu cậu nhóc có gì không hiểu thì cứ qua đây hỏi, đừng ngại ngần."

"Dạ!" Điền Điềm mừng ra mặt: "Điền Dã bảo bây giờ học tiếng Anh dễ hơn trước nhiều rồi. Trước kia mấy điểm mấu chốt làm sao cũng không nhớ nổi, giờ chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay."

"Thành tích này mà giữ vững thì sau này chẳng còn gì phải lo nữa ạ."

Vừa nói, cô ấy vừa tháo dây buộc ở yên sau xe máy, ở đó có một cái sọt rất to, bên trong chất đầy ắp những hạt dẻ xanh mướt.

Phía sau sọt còn buộc thêm một cái bao tải lớn, căng phồng, trông cũng không nhẹ nhàng gì.

Thấy Điền Điềm nhọc nhằn nhấc sọt xuống, Tống Đàm vội vàng bước tới đỡ lấy. Cô vừa nhận lấy thì liền thấy Điền Điềm nhìn mình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Cô khỏe thật đấy!"

Nếu cô ấy có được sức như thế này thì mỗi ngày bưng nồi trứng trà lớn kia cũng chẳng còn là chuyện vất vả nữa.

Tống Đàm tò mò hỏi: "Sao cô mang nhiều hạt dẻ vậy? Nhà tôi cũng có mà."

"Tôi biết nhà cô có mà."

Điền Điềm thầm nghĩ, hồi cô ấy đi xem mắt với Chu Thiên Vũ, suýt chút nữa đã được ăn hạt dẻ non ở nhà họ Tống rồi!

Thao Dang

"Nhưng lần này khác."

"Nhà cô có là của nhà cô. Tôi biết đồ nhà cô ngon, mà đó là để bán kiếm tiền."

"Trước giờ hai chị em tôi toàn nhờ mọi người giúp đỡ, sắp đến lễ mà chẳng biết gửi gì để cảm ơn. Vài hôm trước tôi ăn thử hạt dẻ này, thấy đang đúng vụ, ngon lắm, nên hái thêm chút ít mang qua."

Mang thêm chút ít ư?

Rõ ràng là mang quá nhiều thì có!

Tống Đàm âm thầm nhìn cô.

Điền Điềm lại ngượng ngùng cười cười:

"Nhà tôi có một vườn hạt dẻ, mấy năm nay không ai chăm sóc, nhưng năm nào nó cũng ra quả kha khá. Hôm trước nghe mọi người nói thích ăn loại hạt dẻ non mềm này, thế là tôi hái luôn một mẻ lớn."

"Một sọt này là cho nhà cô ăn tươi, ăn ngay. Sọt kia là cho thầy Tống và mọi người."

Giáo sư Tống ngạc nhiên: "Có cả phần của bọn tôi nữa à?"

Điền Điềm cười mím môi: "Không đáng giá gì đâu ạ, chỉ nghĩ là chắc mọi người ở nhà Tống Đàm cũng chẳng thiếu thốn gì, chi bằng gửi về quê cho người nhà thưởng thức thử."

Nói thật, năm nay là năm khó khăn nhất với Điền Điềm. Cha mẹ bệnh nặng, nợ nần chồng chất, trong nhà vừa không có lao động lại vừa phải chăm sóc người bệnh, còn Điền Dã thì đang trong giai đoạn quan trọng của việc học hành...

Nghĩ lại cũng ngại, khi đó cô ấy đồng ý đi xem mắt cũng là vì quá mệt mỏi, cảm thấy bản thân không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng nhờ có Tống Đàm và mọi người, giờ đây cô ấy chỉ biết mang chút hạt dẻ chẳng đáng là bao này mà trong lòng vẫn thấy chưa đủ để đền đáp!

Loading...